Nhìn thấy Mục Ý sắc mặt mẹ tôi trầm xuống, bà liếc nhìn sang chiếc điện thoại đang phát sáng ở dưới đất, bà nhặt lên. Hình ảnh trong chiếc điện thoại khiến cho bà không thể tin vào mắt mình.
“Mẹ à…”
Tôi tiến tới đỡ cơ thể sắp không trụ được của bà, mẹ tôi bị bệnh tim. Đó là lý do vì sao tôi chưa muốn nói cho bà việc Mục Ý ngoại tình. Tôi sợ bà sẽ không thể trụ nổi mà tái phát bệnh.
“Tiểu Thần, sao con không nói sớm cho mẹ biết chứ? Mẹ còn tưởng hai con chỉ hiểu lầm nhỏ thôi…. Ai ngờ chuyện còn lớn hơn mẹ nghĩ.”
Mẹ rơm rớm nước mắt nhìn tôi, tôi xót lòng không muốn nhìn thấy bà buồn. Tôi biết bà muốn tôi được hạnh phúc, có thể được ở cạnh người tôi yêu. Trong mắt bà chỉ cần con cái hạnh phúc đã là đủ lắm rồi.
Mục Ý như chột dạ cậu ta vội tiến đến muốn nắm tay mẹ tôi.
“Mẹ à, mọi chuyện không có phải như vậy đâu, con không có…”
Chưa để cậu ta nói hết mẹ tôi đã cắt ngang lời.
“Mục Ý, ta ban đầu còn cho rằng là con với Tiểu Thần chỉ là hiểu lầm nhỏ. Ta còn muốn làm cho hai đứa giảng hoà, nhưng nhìn đống hình ảnh này thì ta hoàn toàn thất vọng về con. Nể tình hai bên gia đình, ta sẽ không nói chuyện này cho hai ông bà Mục. Và ta hy vọng sau này con có thể hạn chế đến đây đừng quấy rầy Tiểu Thần nữa.”
Gương mặt Mục Ý hoảng loạn cậu ta chạy tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571615/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.