Trong lòng Lục Lộc tràn đầy đều là muốn lấy được quyển sổ nhật ký chứa đựng hành vi phạm tội mà Lục Bạch lên án Địch Tuấn Thanh, hoàn toàn không có nghĩ tới, mỗi một chữ bên trong, trước nay đều không phải những từ ngữ chỉ trích chửi bới hay là phát tiết, mà là những thương tổn Lục Bạch rõ ràng đã từng phải chịu qua.
Lục Bạch ngồi ở tầng cao nhất, đã năm phút. Người nên tới đều tới rồi, chỉ còn lại có vai chính cuối cùng.
Hệ thống: "Ngươi đang đợi Địch Tuấn Thanh?"
Lục Bạch: "Không phải, ta đang đợi Lục Lộc."
Lục Bạch nghĩ rõ ràng, dựa theo thái độ của người trong nhà Lục Bạch. Cậu lần này cho dù có thể thoát ra ngoài, chỉ sợ ở bệnh viện cũng sẽ không được tốt lắm. Người mẹ tốt kia của cậu chỉ sợ dễ như trở bàn tay muốn đem mạng của cậu bán đi để đổi thành một căn phòng lớn trong nhà như cũ.
Nghĩ vậy, lồng ngực có một cỗ buồn bực đắng ngắt dâng lên. Lục Bạch đè lại ngực, gian nan mở miệng thở hổn hển, trấn an nói "Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi."
Bước thứ hai Lục Bạch muốn làm, chính là thoát khỏi gia đình nguyên thân.
Cậu hiện tại đã 18 tuổi. Từ mặt phát luật mà nói, đã có biện pháp cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ. Mà trước mắt, cậu chỉ có cách thoát ly hoàn toàn gia đình nguyên thân, mới có thể tiếp tục thay chính mình tìm về công đạo. Nhưng trong pháp luật của Hoa Quốc về vấn đề gia đình này, trừ phi là thật sự thành ra nông nỗi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281518/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.