Bộ dạng của Lục Bạch quá thảm. Nửa người dưới mặc quần đồng phục, một nửa ống quần bị vết máu nhuộm thành màu tím đen, bên đầu gối càng lộ rõ ra máu thịt mơ hồ. Mà nửa ống quần còn lại là vết bẩn dơ dáy, bị rách mấy chỗ lung tung, rõ ràng thấy bên trong làn da còn đang chảy máu.
Còn về nửa người trên cũng giống vậy, không lành lặn một chỗ nào.
Cái trán bị sưng đỏ một cục bởi vì thùng gỗ lăn lộn đã vạch phải, môi bị cắn rách. Trên cánh tay in hằn dấu vết thít chặt của sợi dây trói.
Không biết, còn tưởng rằng Lục Bạch bị bắt cóc.
Hai người kia nuốt một ngụm nước miếng, lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy, điều này làm cho bọn họ có chút sợ hãi.
"Có điện thoại không?" Lục Bạch duỗi tay, thấp giọng hỏi bọn chúng đồ vật cậu cần.
"Không, không có!" Như là đột nhiên ý thức được tình huống hiện tại, bọn chúng bây giờ mới nhớ ra, chỉ cần bắt được Lục Bạch là có thể nhận được tiền thưởng kếch xù.
Sau khi có tiền thưởng, bọn chúng muốn làm cái gì mà chẳng được? Còn về cái gì mà vết thương, cái gì mà khủng bố. Dù sao cũng không phải do bọn chúng tạo thành, bọn chúng chỉ là đem người mang đến cho Địch Tuấn Thanh mà thôi.
Chỉ trong vài giây, ngay lập tức đạt được nhận thức chung. Hai người đồng thời đi đến trước mặt Lục Bạch.
"Đậu má! Bọn chúng cũng là súc sinh? Cho dù không tính hỗ trợ thì cũng nên làm bộ không nhìn thấy ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281517/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.