Chương trước
Chương sau
Năm phút sau, xe cứu thương mang theo Lục Bạch rời khỏi trường học. Trong đó phóng viên báo chiều của khu vực cũng cùng đi với xe cứu thương.
Mà mặt khác một phóng viên báo mạng đi cùng với cảnh sát trở về Cục Cảnh Sát. Cùng bị mang đi, còn có Lục Lộc và Địch Tuấn Thanh.
Trên xe cảnh sát, Địch Tuấn Thanh từ sau khi lên xe vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Nhưng Lục Lộc lại cố chấp nắm lấy tay hắn ý đồ cùng cảnh sát giải thích.
"Lục Bạch là anh trai cháu, chuyện của anh ta cháu đều biết. Các chú không thể bởi vì lời nói một bên của anh ta liền lập tức đem người định tội."
"Tính cách của anh ta không tốt, ở trong trường học không có bạn bè, liền cảm thấy là tất cả mọi người đều khi dễ mình. Nhưng bạo lực học đường cùng tính cách không tốt là hai khái niệm khác nhau."
"Các chú cũng không thể bởi vì Địch Tuấn Thanh không thích anh ta, không muốn cùng anh ta trở thành bạn bè liền mạnh mẽ chụp mũ cho anh ấy, nói anh ấy khi dễ Lục Bạch được!"
Lục Lộc vẫn luôn thao thao bất tuyệt, cảnh sát lúc trước ngăn y lại rất nhiều lần đều không thể làm y bình tĩnh lại. Thẳng đến thời điểm về tới Cục Cảnh Sát, bên họ nhận được điện thoại.
Là bên phía xe cứu thương kia gọi tới, ý tứ đại khái là để cho bọn họ lập tức phái một pháp y qua đó, trước khi phẫu thuật cần lưu lại chứng cứ trên miệng vết thương trước, cũng thuận tiện cho việc làm giám định thương tích kế tiếp.
"Chân của đứa nhỏ này khả năng......." Thanh âm của bác sĩ rất nhỏ, như là sợ Lục Bạch nghe thấy. Nhưng mà một câu như vậy, cũng đã chứng minh tất cả.
Cảnh sát kết thúc cuộc gọi, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Lục Lộc một cái "Anh của cháu khả năng sẽ tàn tật suốt đời."
Lục Lộc sửng sốt "Vậy thì thế nào? Anh ta không phải không có ảnh hưởng gì tới mạng sống sao?"
Cảnh sát bị câu hỏi này của y làm cho khiếp sợ tới cực điểm, có trong nháy mắt như vậy chú giống như hiểu ra Lục Bạch vì cái gì lại đột nhiên không muốn tự sát nữa.
Đổi thành chính mình có loại em trai ngu dốt như vậy, khẳng định cũng muốn sống cho thật tốt, sau đó chống mắt nhìn xem tương lai của y rốt cuộc sẽ là kết cục gì.
Kiềm chế cảm xúc, cảnh sát không có nói chuyện, đồng thời liên hệ cho cha mẹ của Địch Tuấn Thanh và Lục Lộc, để bọn họ tới Cục Cảnh Sát một chuyến.
Mà lúc này bên phía bệnh viện, Lục Bạch ở trên xe cứu thương đã tiếp nhận sơ cứu đơn giản.
Thời điểm tiêu độc miệng vết thương, đau đớn đến xương làm thân thể của cậu không tự chủ được mà run rẩy.
Hộ sĩ nhìn không được, nhẹ giọng khuyên cậu "Khó chịu em liền kêu lên, đừng tự mình chịu đựng."
Lục Bạch lắc đầu "Còn có thể."
Phóng viên đi cùng xe cũng đã hơn bốn mươi tuổi, đứa nhỏ trong nhà so với Lục Bạch cũng chỉ nhỏ hơn ba bốn tuổi. Ngày thường có một chút bệnh nhẹ đau nhỏ còn phải chui rúc vào trong lồng ngực mình làm nũng. Bởi vậy, Lục Bạch càng tỏ ra kiên cường, cô nhìn thấy trong lòng liền càng thêm khó chịu.
Vì thế cầm lấy tay Lục Bạch, nhẹ giọng an ủi cậu "Đứa bé ngoan, đừng sợ, cảnh sát đã liên lạc với cha mẹ cháu, bọn họ một hồi liền sẽ tới đây."
Đối với đại đa số trẻ nhỏ mà nói, cha và mẹ chính là niềm an ủi cuối cùng dưới đáy lòng. Cho dù đang ở trong tuyệt vọng cực độ, cũng có thể phát ra một tia ánh sáng.
Nhưng trên gương mặt tái nhợt của Lục Bạch, lại chỉ lộ ra một nụ cười quái dị.
"Bọn họ, sẽ không tới."
"Cái gì?"
"Bọn họ sẽ không tới. Trừ phi giải quyết chuyện bên kia của Lục Lộc."
Thời điểm Lục Bạch nói những lời này, trong ánh mắt không có chút nào như đang tức giận, bộ dạng rất bình tĩnh, như là đang nói chuyện nhà người khác.
"Sẽ không như vậy. Bọn họ cũng là cha mẹ của cháu, cháu bị thương nghiêm trọng như vậy, bọn họ khẳng định lo lắng gần chết."
"Không có gì để lo lắng. Cho dù cháu có chết, khả năng bọn họ cũng chỉ lo lắng phí mai táng." Lục Bạch thấp giọng trả lời "Từ nhỏ chính là như vậy."
"Lục Lộc sinh bệnh, mẹ liền rất lo lắng, luôn luôn bồi bên cạnh dẫn em ấy đi bệnh viện, làm cho em ấy đồ ăn tốt cho tiêu hóa, buổi tối canh giữ ở trong phòng em ấy bồi em ấy ngủ."
"Cháu bị bệnh, tùy tiện liền kêu cháu uống nhiều nước ấm, bảo cháu một mình ngủ ở phòng cho khách miễn lây bệnh sang cho Lục Lộc."

"Một nhà bốn người, mỗi lần làm cánh gà chỉ làm ba phần. Từ khi có ký ức, sinh nhật của cháu đều chưa từng nhận được món quà nào. Bánh kem chỉ ở thời điểm sinh nhất Lục Lộc mới có thể nếm qua một miếng."
"Thi tốt hay là không tốt, chưa từng nhận được một lời đánh giá. Họp phụ huynh cũng sẽ không có người tham gia. Cháu cùng Lục Lộc từ trước tới nay vẫn luôn học chung một trường. Lần này chuyển trường cũng vậy, mẹ sợ Lục Lộc không theo kịp, nhờ người tìm một trường công tốt giúp em ấy chuyển qua đó. Bởi vì danh sách chỉ có một, cho nên cháu mới bị chuyển tới nơi này."
"Cùng cô nói một bí mật được không?" Lục Bạch như là xem không hiểu sự khiếp sợ trên mặt phóng viên, cậu nhỏ giọng nói với cô "Kỳ thật báo án, liên hệ phóng viên đều là cháu."
"Cháu thật sự không muốn sống nữa. Nhưng lời nói của Lục Lộc làm cháu không cam lòng."
"Cái gì mà sống ở trong sự bạo lực của người khác liền phải dùng bạo lực chân chính đánh trả?"
"Bọn họ cũng bạo lực lạnh với cháu suốt mười tám năm, nhưng cháu không phải vẫn luôn yêu thương bọn họ sao?"
"Lục Lộc bảo cháu phải hiểu cho Địch Tuấn Thanh, vậy ai là người hiểu cho cháu chứ?"
"........" Lục Bạch hỏi rất nghiêm túc, phóng viên luôn luôn giỏi ăn nói lại tại một khắc này cũng mất đi năng lực trả lời.
May mắn Lục Bạch cũng hoàn toàn không yêu cầu câu trả lời của cô.
Cậu đã quá mệt mỏi. Thần kinh căng chặt lâu như vậy, hơn nữa trên người còn có vết thương, cuối cùng cậu cũng lâm vào hôn mê.
Phóng viên cùng bác sĩ trong xe cấp cứu liếc nhìn nhau, đồng thời vì Lục Bạch mà thở dài.
Đứa nhỏ này, thật sự trải qua cuộc sống quá vất vả.
Nhưng sự tình càng thêm cực phẩm còn ở phía sau. Vết thương trên đùi Lục  Bạch cần phải lập tức làm phẫu thuật. Bởi vì có nguy cơ tàn tật, cho nên yêu cầu người giám hộ ký tên.
Nhưng mà bọn họ ước chừng liên hệ với cha mẹ của Lục Bạch suốt nửa tiếng đồng hồ, chờ tới, chỉ có từng lần từng lần một bị cắt đứt cuộc gọi.
Cuối cùng rốt cuộc cũng bắt máy, lại chỉ nhận đến câu trả lời táo bạo của mẹ Lục Bạch [ Cái tên không bớt lo kia tùy tiện các người muốn trị liệu như thế nào thì làm. Nếu đã chết càng tốt! Xong hết mọi chuyện. Cũng thật sự là năng lực lớn, thế nhưng đem em trai ruột của mình đưa vào Cục Cảnh Sát, loại bạch nhãn lang như vậy không phải con của tôi.]
Giọng nói bén nhọn của mẹ Lục Bạch quá lớn, mấy bác sĩ xung quanh đều nghe thấy được, trong nháy mắt thế nhưng không biết phải trả lời thế nào.
Lục Bạch không phải con trai ruột của bà ta sao?
Cho dù không thích, vậy cũng là đứa con mà bà ta đứt ruột đẻ ra a! Từ khi còn nhỏ từng chút từng chút nuôi lớn đến như vậy, rốt cuộc phải chán ghét cậu tới trình độ nào mới có thể nói ra loại lời nói "đã chết càng tốt" này?
Bà ta chẳng lẽ không biết, Lục Bạch mới vừa rồi cũng đã đi một vòng trên cầu tử vong sao?
Nếu không phải còn đủ kiên cường, còn có dũng khí muốn vì chính mình lấy lại công đạo, tám tầng lầu, cũng đủ đem chính cậu tiễn đi.
Bị cắt đứt điện thoại, bác sĩ thần sắc phức tạp trở về phòng bệnh, nhìn Lục Bạch ở trên giường.
Lục Bạch vừa mới thanh tỉnh, khi nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ liền hiểu ra đó là ý tứ gì.
"Cháu có thể tự mình ký tên không?"
"Cái gì?"
"Cháu nói, cháu có thể tự mình ký tên không?"
Bác sĩ gật gật đầu, đem tờ cam kết đưa cho Lục Bạch.
Lục Bạch một chữ một chữ thấy được rõ ràng, thời điểm nhìn đến chữ tàn tật suốt đời, cậu dừng lại một chút, vành mắt có màu đỏ nhạt đến không thể phát hiện. Nhưng rất nhanh, hơi nước bên trong liền biến mất không còn một mảnh. Lục Bạch run rẩy tay, ở trên tờ giấy ký xuống tên của mình.
Bác sĩ lấy tờ cam kết về, lại không biết phải nói câu kế tiếp với Lục Bạch như thế nào. Tiền nằm viện cùng tiền giải phẫu của cậu còn chưa có người nộp.
Cho dù Lục Bạch ký tên, bọn họ cũng không có cách nào lập tức sắp xếp lịch giải phẫu cho Lục Bạch.
Quy định của bệnh viện là như thế, bọn họ lại có thể làm sao bây giờ đây?

Cuối cùng phóng viên nhìn không được, dứt khoát ứng ra tiền thuốc men thay cho Lục Bạch.
Lục Bạch giữ chặt ống tay áo của cô phóng viên "Cô ơi, cháu viết giấy nợ cho cô. Cháu nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng trả lại tiền cho cô nhé."
Phóng viên lắc đầu "Đứa bé ngoan, trước tiên dưỡng thương cho thật tốt, chuyện này để sau này rồi nói."
Cô vốn dĩ muốn nói, cha mẹ của cháu sẽ không mặc kệ cháu đâu. Có thế nghĩ tới việc cha mẹ của Lục Bạch liên thủ không đến ký tên, cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Rất nhanh, Lục Bạch vào phòng giải phẫu, phóng viên chờ ở ngoài cửa, tiểu hộ sĩ trên xe cấp cứu vừa lúc thay ca, cũng lại đây xem Lục Bạch một cái.
"Đứa nhỏ kia có ổn không?" Cô không có thấy cha mẹ của Lục Bạch, chỉ có thể nhẹ giọng dò hỏi phóng viên.
Phóng viên lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Cô không biết phải trả lời vấn đề của hộ sĩ như thế nào.
Nếu nói, tính mạng không có việc gì liền tính là tốt, vậy Lục Bạch có lẽ cũng còn rất tốt. Nhưng trên thực tế, thừa nhận thương tổn lớn như vậy, lại đồng thời bị người nhà xem nhẹ, như vậy cho dù tính mạng không có việc gì, thì trong lòng Lục Bạch lại có thể tốt ở chỗ nào chứ?
"Nếu, tôi nói là nếu, cậu ấy muốn thưa kiện, khả năng thắng được có lớn không?"
"Thắng thì có thể thắng, nhưng mà đối phương cũng rất khó nhận được trừng phạt thích đáng." Phóng viên thở dài "Đầu tiên đối phương là trẻ vị thành niên, phương diện cân nhắc mức hình phạt liền sẽ hạ thấp đi rất nhiều. Mà địa vị của gia đình bọn họ cũng rất lớn. Nếu thật sự đưa lên tòa án, ít nhất cũng chỉ phán nửa năm trở xuống. Mà còn sợ rằng cơ hội để cậu bé trình lên tòa án cũng đều không có."
Phóng viên không có cách nào nói với hộ sĩ, mới vừa rồi, cô nhận được tin nhắn của lãnh đạo, ý tứ đại khái là tin tức liên quan ngày hôm nay, tất cả đều lưu trữ không thể đăng phát.
Còn về chuyện kế tiếp, cô trước mắt có thể tiếp tục điều tra, nhưng mà nội dung lại không thể tuyên bố ra ngoài.
Cái này liền chứng minh rằng bên phía phụ huynh của đối phương đã phát lực. Ít nhất, dư luận trước mắt đều đã bị bóp lấy mạch máu, không cho phép bọn họ lập tức phát tán ra ngoài.
Mà bên phía đồn cảnh sát lúc này, lại so với bệnh viện náo loạn càng thêm lợi hại.
Người phóng viên báo mạng kia đúng là đang ở độ tuổi hai mươi mấy không sợ trời không sợ đất nhất, cũng có tinh thần trọng nghĩa nhất. Cô đồng dạng cũng nhận được yêu cầu của lãnh đạo phía trên, trong lúc nhất thời, cô gái nhỏ khống chế không được cảm xúc lập tức gọi điện thoại qua bắt đầu chất vấn một cách bén nhọn.
"Dựa vào cái gì không đăng lên mạng? Ý nghĩa tồn tại duy nhất của người làm báo còn không phải là lên tiếng vì đại chúng sao? Hiện tại có một đứa nhỏ bị bạo lực học đường đến mức đe dọa tính mạng, chúng ta thế nhưng ngay cả năng lực công bố ra bên ngoài cũng đều không có?"
Nhưng mà bên phía lãnh đạo chỉ bình tĩnh hỏi cô một câu "Cô về sau không tính toán làm việc ở trong vòng báo mạng nữa à?"
"........" Cô gái trong nháy mắt trầm mặc. Cô nhớ ra, nhà Địch Tuấn Thanh chính là dựa vào internet để lập nghiệp. Ở trong vòng truyền thông internet có lực ảnh hưởng rất lớn.
Đúng vậy, cô hiện tại có thể một mình một người đưa tin, nhưng mà cha mẹ của Địch Tuấn Thanh cũng giống vậy có thể nhẹ nhàng bâng quơ đem tin tức áp xuống. Sau đó hợp với nhau cùng phong sát cô.
"Cha mẹ của cô số tuổi cũng không còn trẻ, cô hẳn nên cẩn thận suy nghĩ tình huống của chính mình."
Lãnh đạo còn ở đầu dây bên kia khuyên bảo để cô bình tĩnh, nhưng cô gái lại như là bị dội một chậu nước lạnh ướt từ đầu đến chân.
Mà càng khiến cô cả người phát lạnh vẫn là cha mẹ của Lục Bạch thế nhưng mang theo Lục Lộc từ bên trong đi ra ngoài. Địch Tuấn Thanh cũng cùng luật sư đi theo ra sau, như là muốn rời khỏi đồn cảnh sát.
"Có ý tứ gì?" Cô gái nhanh chóng đi lên dò hỏi.
Mẹ của Lục Lộc chán ghét nhìn cô một cái "Chân của Lục Bạch chính là tự nó ngã bị thương, cũng không phải chịu thương ở trong trường học. Lúc trước tôi kêu nó đi bệnh viện, nó không muốn, kết quả còn chạy lên tầng thượng nháo ra chuyện lớn như vậy."
Nói xong, bà ta còn cười cười nịnh nọt với luật sư của Địch Tuấn Thanh.
Trong nháy mắt này, cô gái cơ hồ muốn ngay giữa hiện trường.
Ba chữ "người giám hộ" này, vốn dĩ là vì bảo hộ con cái nên mới tồn tại. Nhưng hiện tại, cha mẹ Lục Bạch lại dùng phần quyền lợi này, sống sờ sờ chặt đứt cơ hội tìm kiếm công bằng của Lục Bạch.
Mà càng khiến tam quan của cô vỡ nát vẫn là Lục Lộc, y thế nhưng ôm lấy cánh tay của Địch Tuấn Thanh, nói với hắn "Anh đừng sợ, em nhất định sẽ bảo vệ anh."
Đây là câu nói buồn cười nhất mà cô nghe được, lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.