“Sao cơ? Từ bỏ?” Tô Ngọc Hành không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này. Đó là những tướng sĩ đã vì U vương mà vào sinh ra tử, trợ y một đường bắc thượng, vậy mà đến lúc mắc bệnh cần cứu chữa… lại bị bỏ mặc. Đây là gì chứ? Lợi dụng? Trong lòng kẻ muốn ngồi lên ngai vàng của Hoàng đế kia, những tướng sĩ kia là gì? Là công cụ khi nào cần thì dùng, khi nào mất giá trị thì bị vứt bỏ hay sao?
“Tào! Tần!”
Tô Ngọc Hành xoay người chạy đi, Ngộ Quân Diễm không mảy may nhúc nhích mà đứng trên cổng thành, hết sức chăm chú quan sát chiến sự bên ngoài, nhìn các tướng sĩ từng người từng người ngã xuống.
“Vương gia…” Chu Bân đi tới, nhẹ giọng nói, “Hay là… đừng nhìn đi.”
“Không, ta phải nhìn.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Ta muốn nhìn mỗi khuôn mặt của từng người, nhìn xem đám người kia giết chết tướng sĩ của chúng ta thế nào. Một ngày nào đó, ta sẽ dùng máu tươi của chúng để tế vong hồn các tướng sĩ đã chết ở Phúc Châu!”
*
Lúc này Tào Tần đang ở trong thư phòng nghiên cứu con đường để đánh vào Đế đô, đột nhiên một trận gió làm cửa sổ thư phòng mở tung. Tào Tần đứng dậy, đi đóng lại, một cánh cửa sổ khác cũng bị gió thổi mở, ông bất đắc dĩ lại đi tới đóng, trong miệng nói thầm: “Kỳ lạ, gió bên ngoài không lớn, sao có thể thổi mở cửa sổ…”
Lúc xoay người đột nhiên cảm thấy trước mắt bị bao phủ bởi một màn sương trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001167/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.