Ngộ Quân Diễm đứng dậy đi ra ngoài phòng, Tô Ngọc Hành hiếu kỳ cũng vội vàng đi theo.
Ngộ Quân Diễm đi tới hậu viện, trên sân nhỏ trong viện là la liệt thi thể của các tướng sĩ được đưa từ ngoài thành vào.
“Chờ một chút!” Tô Ngọc Hành đi tới ngăn cản Ngộ Quân Diễm, “Những binh lính này tuy rằng đã chết, nhưng trên người bọn họ vẫn mang bệnh khuẩn, hơn nữa bây giờ còn là lúc dễ lây bệnh nhất, ngươi không nên đi vào.”
Ngộ Quân Diễm vỗ tay Tô Ngọc Hành, nói: “Không sao, ta đi vào dặn dò vài câu, sẽ đi ra nhanh thôi.”
“Phúc vương!” Binh sĩ canh gác chào hỏi.
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Thi hài các tướng sĩ mang từ ngoài thành về đều ở chỗ này cả sao?”
“Vâng, toàn bộ đều ở trong này.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu: “Tốt, phóng hỏa đi.”
“Vâng.”
Ánh lửa ngập trời hắt lên gương mặt của Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành. Ngộ Quân Diễm nghiêm nghị, trang trọng nhìn chằm chằm biển lửa trước mặt, tận mắt nhìn ngọn lửa thiêu đốt thi thể của mấy chục ngàn tướng sĩ từng chút, từng chút một đến gần như không còn gì.
“Ngươi…” Ngộ Quân Diễm chỉ một binh sĩ gần nhất, “Đi tìm một cái bình.”
“Vâng.”
Ngộ Quân Diễm nhận lấy cái bình, đi tới trước, ngồi xổm xuống, dồn tro cốt của tướng sĩ vào trong bình.
Tô Ngọc Hành tò mò hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Ta phải mang theo tro cốt của những tướng sĩ cùng lên đường, ta muốn bọn họ nhìn thấy, chúng ta xông vào Đế đô thế nào, kéo tên cẩu Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001168/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.