Chẳng bao lâu Tô Tín và Tô Ngọc Hành đã tổng kết những dược liệu còn thiếu, Ngộ Quân Diễm sai người ra roi thúc ngựa đến các thành lân cận để tìm mua, nhưng vẫn không kịp với tốc độ lây lan của bệnh dịch.
“Tiếp tục thế này không phải cách.” Ngộ Quân Khiêm nhíu mày nói, “Chúng ta đã dừng ở Phúc Châu năm ngày, nếu vẫn tiếp tục nán lại, đại quân ở Đế đô sẽ có đủ thời gian để phòng vệ, thậm chí bố trí mai phục, khi đó tình hình sẽ bất lợi với chúng ta.”
“Vương gia nói rất đúng.” Một lão tướng tóc bạc gật đầu. Ông tên Tào Tần, là mưu sĩ bậc nhất dưới trướng Ngộ Quân Khiêm. Ông vuốt chòm râu bạc nói, “Không nên ở lại Phúc Châu quá lâu, binh gia tác chiến, thắng bại ở một tấc, đánh úp, đánh bất ngờ mới là thượng sách. Nếu như để Đế đô phòng vệ sẵn sàng, chúng ta sẽ lâm vào nguy hiểm.”
Ngộ Quân Khiêm vội hỏi: “Vậy tiên sinh nói xem nên làm thế nào cho phải?”
Tào Tần thở dài đáp: “Lúc này chỉ có thể dẫn các tướng sĩ còn lại tiếp tục lên đường.”
Ngộ Quân Khiêm nói: “Tiên sinh nói rất đúng, ta lập tức truyền lệnh, để các tướng sĩ bị bệnh ở lại Phúc Châu, tiếp tục điều trị, những người còn lại ngày mai theo ta xuất phát, tấn công Đế đô.”
“Báo! Khởi bẩm Vương gia, ngoài thành có một đội ngũ gõ trống tuyên chiến.”
“Xem ra đội quân của Hoàng đế đã đến rồi.” Ngộ Quân Khiêm cau mày nói, “Phái Trần Uy tướng quân ra ngoài thành nghênh chiến.”
“Vâng!”
“Báo! Khởi bẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001166/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.