Tô Ngọc Hành nhìn vẻ mặt không biết làm sao Ngộ Quân Diễm, giang hai cánh tay ôm hắn vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không sai, đứa nhỏ là con của chúng ta, là cốt nhục của chúng ta.”
“Ta… mang thai… con của chúng ta?” Vẻ mặt của Ngộ Quân Diễm nhìn có vẻ không được vui sướng như Tô Ngọc Hành, thậm chí lộ ra vẻ bối rối, chưa tiếp nhận nổi. Nét mặt không sao che giấu này lọt vào mắt Tô Ngọc Hành khiến tâm trạng vui sướng lên mây của y lập tức rơi xuống.
“Quân Diễm, chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta có một đứa con sao?” Tô Ngọc Hành dò hỏi, lộ ra vẻ dè dặt và mất mát.
Ngộ Quân Diễm đờ đẫn nhìn Tô Ngọc Hành, khẽ lắc đầu, không phải không muốn, mà là từ trước đến giờ đều chưa từng nghĩ tới. Không nghĩ tới hai nam nhân như hắn và Tô Ngọc Hành lại có con của mình, càng không nghĩ tới đứa nhỏ sẽ… ở trong bụng mình.
Ngộ Quân Diễm tự nhận mình là một nam nhi bảy thước, đầu đội trời, chân đạp đất, từ nhỏ đã coi bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ, ra chiến trường giết địch là vinh dự, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày chính bản thân mình sẽ mang thai, sẽ giống như nữ nhân sau mười tháng hoài thai sẽ sinh nở một đứa trẻ. Tất thảy chuyện này đều quá đột ngột, quá bất ngờ, lấn át hết cả niềm vui được làm phụ thân. So với Tô Ngọc Hành biết chuyện thì mừng rỡ vô cùng, bản thân hắn lại lo âu nhiều hơn.
“Ngọc Hành, ta… ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001141/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.