“Thần, Kim Mục thỉnh an Vương gia!” Một giọng nói to vang phát ra từ miệng một người đàn ông trung niên dáng người cường tráng, nếu không phải mái đầu hoa râm của ông tiết lộ tuổi tác, với hình thể, giọng nói này, ai nấy đều tưởng là một chàng thanh niên đang tuổi sung sức.
“Kim tướng quân!” Ngộ Quân Diễm nhảy xuống ngựa, tự mình nâng Kim Mục tướng quân dậy, cười nói, “Tướng quân một đường mệt nhọc, thật là khổ cực rồi.”
“Ha ha, chỉ là mấy ngàn dặm, nào có gì mệt nhọc.” Kim Mục cười sang sảng, “Thân già này mặc dù không còn hữu dụng như trước, nhưng cũng không chút mệt nhọc ấy đánh ngã đâu. Nào, Vương gia nói cho thần nghe tình hình chiến trận hiện tại.”
Ngộ Quân Diễm miêu tả thế cục hiện tại cùng phương pháp đối chiến với địch cho Kim Mục nghe. Lúc nghe đến trận pháp đối kháng với kỵ binh Tây Ngõa, Kim Mục lập tức vỗ án tán dương: “Ai nghĩ ra trận pháp này vậy? Nhất định phải để thần gặp người đó!”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Tướng quân chớ nóng vội, hôm nay ngài nghỉ ngơi cho khỏe, sớm mai chắc chắn ta sẽ để cho ngài gặp người đã bày mưu.”
“Được! Một lời đã định!”
Mấy ngày nay đại quân Tây Ngõa án binh bất động, thành Cát Liễu hiếm khi được an bình thế này. Đội quân Kim gia một đường bôn ba, Ngộ Quân Diễm sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức cho bọn họ. Lúc trở lại gian phòng của mình thì mặt trăng đã lên cao.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành ngồi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001142/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.