Ngộ Quân Diễm nhìn bức vẽ của Tô Ngọc Hành, một loạt sĩ tốt cầm lá chắn đứng trên mặt đất, binh lính phía sau cầm trường thương đâm ra từ khe hở của những lá chắn, vừa vặn đâm thẳng vào chiến mã của kỵ binh Tây Ngõa.
Tô Ngọc Hành giải thích: “Nếu như trên ngựa chúng ta không phải là đối thủ của kỵ binh Tây Ngõa, vậy chúng ta làm chúng phải xuống ngựa. Dùng lá chắn có thể chắn được mũi tên kỵ binh Tây Ngõa bắn tới, mà trường thương thì có thể khiến ngựa chiến của chúng hoảng sợ, ngăn cản chúng tháo chạy.”
“Ừ, thật là một chủ ý rất hay!” Ngộ Quân Diễm vỗ vỗ bờ vai của Tô Ngọc Hành nói, “Không ngờ ngươi chưa bao giờ xuất chinh lại có thể nghĩ ra được chủ ý hay thế này, thật sự không ngờ!”
Tô Ngọc Hành xấu hổ cười nói: “Thật ra… đây cũng không hẳn là do ta nghĩ ra, chẳng qua là vì ta đã từng nhìn thấy một bản vẽ giống thế này.”
Ngộ Quân Diễm không hỏi nữa, mà là nghĩ tới một vấn đề khác quan trọng hơn: “Muốn đối mặt với ngựa chiến đánh vào sâu mà không hề bối rối chạy trốn, người bình thường chắn chắn không làm được, mà cần phải huấn luyện đặc biệt để tăng cường tố chất tâm lý cho tướng sĩ. Xem ra tới đây phải luyện tập theo hướng này rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Ngộ Quân Diễm nhận được tin tức, ca ca của hắn, U vương Ngộ Quân Khiêm đã tới thành Cát Liễu. Đã lâu không được gặp người thân, Ngộ Quân Diễm vội vàng tự mình ra cửa thành nghênh đón.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001140/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.