“Ngọc Băng, còn nhớ lý do Lưu Đan theo ta không?” Mạc Tuyệt bán tựa vào nhuyễn tháp, nhướn mi, hỏi.
Ngọc Băng cẩn thận nhớ lại, nói: “Lúc đó, dường như là năm đầu tiên hắn vào phủ thái tử, hắn đã tới tìm công tử!”
Mạc Tuyệt từ từ nhớ lại. Năm đó tuy là đã sang xuân, nhưng tiết trời vẫn rất lạnh. Lưu Đan mặc chiếc áo đơn đứng trước điện của y. Khi đó, ngoài Chúc Liên ra, Mạc Tuyệt chẳng quen biết với một nam thiếp nào của Kha Phượng Viêm nữa cả. Giờ ngẫm lại, mới đầu Lưu Đan được tuyển làm nam phi cho tiên hoàng, nhưng tiên hoàng lại thưởng hắn cho Kha Phượng Viêm. Lúc vào phủ thái tử, hắn cũng chỉ được sủng một lần, vào đêm tân hôn.
“Còn nhớ khi đó Lưu Đan đã nói gì không?” Một khi nhớ lại chuyện cũ, Mạc Tuyệt lại thấy đau đầu.
“Hắn nói, thứ hắn cần không phải là thái tử sủng ái hắn, mà chính là nhà hắn được rửa sạch hàm oan!” Ngọc Sương ở cạnh bên nói.
Đúng vậy, Mạc Tuyệt không thể quên nam tử áo xám đứng trong gió lạnh nhìn mình bằng đôi ngươi trong suốt và nói với y một câu rất kiên định.
“Thái tử sẽ không sủng ái ta, ta cũng sẽ không tranh sủng. Ta chỉ cần một cơ hội rửa sạch hàm oan cho người nhà của mình và cơ hội đó, chỉ người mới có thể cho ta!”
Sở dĩ Mạc Tuyệt hứa với hắn cũng là vì đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Khi bị đôi mắt ấy nhìn, chắc là chẳng ai đành lòng cự tuyệt. Lưu Đan là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187309/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.