Hôm đó, Mạc Tuyệt về trễ hơn mọi ngày một chút. Vị Nhi nhìn canh giờ, cảm thấy Thương Tử Nguyệt đã sắp tới, mới nói với Mạc Tuyệt, “Hắn sắp tới rồi!”
Mạc Tuyệt đang ăn hạnh nhân trong đĩa, nghe Vị Nhi nói vậy, cười nói: “Hôm nay ta muốn gặp người đã đoạt mất hồn phách của Vị Nhi, xem hắn trông thế nào!”
Câu nói của Mạc Tuyệt không khiến Vị Nhi ngượng ngùng, hắn chỉ cười tự giễu, “Cũng chỉ là một nam nhân mà thôi!”
Đã ở cùng Vị Nhi nhiều ngày, không khó để Mạc Tuyệt nhìn ra là hắn đang xúc động, nếu đến cả y đều có thể nhìn ra, vậy chắc chắn Thương Tử Nguyệt không thể không nhìn ra, nếu đã như vậy, sao còn làm tổn thương một tấm lòng? Vì sự xuất hiện của Vị Nhi, nên kế hoạch lúc đầu của Mạc Tuyệt đã thay đổi.
Trong lúc nói chuyện, Thương Tử Nguyệt cũng vừa hay đẩy cửa vào.
Mạc Tuyệt bán nằm trên ghế dựa, tay trái chống đầu, tay phải cầm hạnh nhân, lúc trong thấy Thương Tử Nguyệt, y bắt đầu đánh giá đối phương. Thoạt nhìn thì chỉ là một nam tử nho nhã, trên mặt luôn nở nụ cười dịu dàng, bất kể ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy thật ấm áp. Chẳng trách Vị Nhi lại ái mộ hắn như vậy.
Thương Tử nguyệt cũng giống như những người khác, lần đầu tiên trông thấy Mạc Tuyệt liền ngây ra. Có một câu rất đúng, tuyệt sắc thế này chỉ có thể tồn tại trên trời. Thương Tử Nguyệt không khỏi cảm thán, cho dù là tiên tử trên trời cũng chưa hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187311/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.