Lưu Đan Tiến Đến
Thương Tử Nguyệt cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, bất chợt, hắn nhìn ra cửa. Giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn bước tới mở cửa phòng và trông thấy Vị Nhi đang ngồi co lại.
“Ngươi…” Nghe thấy rồi sao?
Nghe tiếng của Thương Tử Nguyệt, Vị Nhi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngấn lệ chứa đầy bi thương.
Ánh mắt bi thương như thế không nên xuất hiện trên người Vị Nhi, Thương Tử Nguyệt bước nhẹ về phía trước, ôm lấy thân thể vì khóc mà run lên, nói khẽ: “Theo ta về!”
Vị Nhi không đáp, chỉ tùy ý để người nọ ôm đi. Y có thể làm thế nào đây? Có thể chất vấn Thương Tử Nguyệt?
Ôm Vị Nhi lên, Thương Tử Nguyệt gật đầu với Mạc Tuyệt một cái, Mạc Tuyệt cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng trong lòng Mạc Tuyệt lại thầm thở dài, con đường của Vị Nhi, nhất định không dễ đi.
Suốt dọc đường, hai người không nói gì, Vị Nhi cũng đã ngừng khóc. Không phải ngay từ đầu y đã hiểu rồi sao? Không phải y đã sớm biết trong lòng Thương Tử Nguyệt luôn có một người khác hay sao? Vậy sao giờ y lại thấy đau khổ tới vậy?
Chẳng lẽ, sau khi con người ta có được sẽ trở nên độc chiếm? Trong lòng Vị Nhi bắt đầu thấy hận người đã đoạt đi trái tim Thương Tử Nguyệt. Bất kể y có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng y vẫn không có được thứ y muốn.
Nhắm đôi mắt lại, Vị Nhi thấy mờ mịt vô cùng.
“Hắn là ai vậy?” Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187307/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.