Trên đường, tình hình dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng. Lưu gia thôn cách nguồn bệnh Tôn gia thôn khá xa, nên nơi này vẫn chưa có nhiều người bị nhiễm. Trẻ con dễ dàng mắc bệnh nhất, vì thế, mọi người đều ở nhà không dám ra khỏi cửa. Mạc Tuyệt nhìn khu chợ tiêu điều, quay qua nhìn Lam Dục Quỳnh rồi đi về phía hiệu thuốc.
Trước lúc ôn dịch lan rộng ra, việc đầu tiên chính là phải bảo đảm hoàn thiện về mặt thuốc men. Trước khi tới đây, Mạc Tuyệt đã cho Lam Dục Quỳnh dùng thuốc tị độc do y điều chế, dù không phải là ngăn được bách bệnh, nhưng với các loại ôn dịch bình thường thì vẫn có khả năng miễn dịch.
Hai người dùng khăn che mặt có tác dụng phòng hộ, Mạc Tuyệt mặc y bào màu xanh, đi qua con đường đầy rau quả vụn vặt, y giống như tiên tử giáng trần, đến cứu nguy những người trong hiểm cảnh.
Cửa hiệu thuốc cũng đóng chặt, Lam Dục Quỳnh bước tới gõ cửa, lại nghe một giọng nói suy yếu vọng ra.
“Ai vậy?”
“Chúng ta từ Kinh thành tới cứu chữa cho những thôn dân bị ôn dịch!”
Vừa dứt lời, cửa lập tức mở ra. Và đập vào mắt họ chính là một gương mặt mưng mủ, Lam Dục Quỳnh thấy vậy theo bản năng che chở cho Mạc Tuyệt ở phía sau.
Người mở cửa chính là chưởng quầy của hiệu thuốc, ông nhìn hai người, kích động, không dám tin vào mắt mình. Từ lúc thôn của bọn họ nhiễm ôn dịch tới giờ, không nghe nói triều đình phái người tới chữa trị, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187230/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.