“Cái gì? Hoàng quý quân ngã bệnh?” Nghe được tin báo từ mật thám, Kha Phượng Viêm cuống quýt hỏi lại.
“Đúng vậy! Trong lúc chẩn bệnh, điện hạ đã hôn mê bất tỉnh!”
Kha Phượng Viêm điều binh hồi cung còn chưa nghỉ ngơi đã nghe được tin này, giờ hắn chẳng thể nghĩ được gì ngoài suy nghĩ duy nhất trong đầu là tới bên Mạc Tuyệt… ôm lấy y.
Sở Thanh Dật nhìn ra là Kha Phượng Viêm đang nôn nóng. Mấy tháng nay khẩn trương, căng thẳng cao độ còn chưa được thả lỏng một chút đã nghe được tin này, với Kha Phượng Viêm là một đả kích không nhỏ. Vì thế, Sở Thanh Dật nháy mắt với mật thám, ý bảo hắn ta mau nói nhanh lên.
“Người đã tỉnh lại, giờ không sao rồi!”
Nghe Mạc Tuyệt bình an, Kha Phượng Viêm thở phào một hơi. Vị đế vương cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, vỗ trán, mệt nỏi.
Sở Thanh Dật cho mật thám lui xuống trước, còn hắn thì đón lấy chung trà cung nữ dâng tới, đưa đến trước mặt Kha Phượng Viêm.
“Trận ôn dịch lần này, trong lúc thương nghị với Kỳ Cảnh đã đưa ra quyết định!” Kha Phượng Viêm nhắm hai mắt lại, nói: “Cứ làm theo kết quả thương thảo, như vậy sẽ tốt hơn!” Kha Phượng Viêm mở mắt ra, chút mệt mỏi ban nãy đã không còn, giờ chỉ còn lại vẻ kiên cường trong đôi ngươi sáng rọi ấy, “Phái người âm thầm bảo vệ Hoàng quý quân, không thể có sai lầm gì được!”
“Tuân chỉ!”
Kế tiếp chính là giai đoạn khôi phục của hai đại quốc, Kha Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187228/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.