Phương Thiên Chước không phải chưa từng nghe qua những câu nói yêu thương từ người khác, nhưng có rất ít người có thể nói thẳng thắn như Hà Tranh, thẳng thắn đến hùng hồn, cứ như cậu sinh ra là vì y.
Phương Thiên Chước hôn hôn khuôn mặt cậu, Hà Tranh phản xạ có điều kiện rụt vai, tâm tình Phương Thiên Chước không tồi ngồi lại trên ghế, cầm bút nói:"Không được mất tập trung, hảo hảo học mài mực."
Hà Tranh chỉ có thể tiếp tục mài mực, ngày thường xem trên TV hình ảnh mài mực nhẹ nhàng như vậy, giờ phút này chính mình phải động thủ mới phát hiện không dễ dàng gì, lực đạo quá nhẹ cũng không được, quá mạnh tay cũng không được, quá ít nước không được, quá nhiều nước cũng không được. Quan trọng nhất là cần phải có kiên nhẫn, nhưng đây cũng không phải là máy chơi game, làm sao có thể kiên nhẫn?!
Hà Tranh nỗ lực dùng sức phát tiết mài rồi mài trong chốc lát, lại bởi vì mỏi tay nên đành phải thả chậm tốc độ, bệnh phong hàn của cầu còn chưa có tốt lên hẳn, đứng một lúc liền mệt rã rời, choáng váng.
Phương Thiên Chước đột nhiên mở miệng:"Dừng lại đi."
Hà Tranh lập tức ném dụng cụ mài, lên tinh thần:"Ta đây có thể đi sao?"
Phương Thiên Chước:"Xoa bóp chân cho trẫm."
Xoa cái đầu nhà ngươi.
Hà Tranh ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đôi tay đặt ở trên đùi y đấm loạn, hận không thể trực tiếp cầm đao chặt đứt chân y, nhưng sức lực y có chút hữu hạn, xoa bóp chân đối với cậu mà nói là việc tốn sức, ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-cho-bao-quan/242971/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.