Chương trước
Chương sau
Phương Thiên Chước nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt cậu:"Trẫm đem đầu lưỡi Tranh Nhi cắt đi liệu có tốt không? "
Hà Tranh câm miệng một giây.
Kỳ thật cậu dám liều chết kêu đói như vậy là có hai nguyên nhân.
Một là tránh để Phương Thiên Chước không nhìn thấy viên tránh thai, hai là cậu cảm thấy Phương Thiên Chước sẽ không giết cậu chỉ vì cậu kêu đói.
Nhưng Phương Thiên Chước tựa hồ chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Trong ánh mắt cậu còn ngập nước, nhưng biểu tình có chút lúng túng, giọng nói hừ hừ nhỏ như muỗi kêu:"Nhưng ta, thật sự đói.... "
Một khắc sau, bọn họ ngồi trước bàn dùng cơm, Phương Thiên Chước đao to búa lớn ngồi ở chỗ kia, một tay chống cằm, một tay để ở trên đùi nhẹ nhàng gõ, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cậu.
Hà Tranh cúi đầu, cái miệng nhỏ nhai kĩ nuốt chậm, nghĩ tới viên thuốc nhỏ kia đang ở đâu. Cậu lén lút nhìn nam nhân đang nhìn chằm chằm mình, tim đột nhiên đập "thịch" một cái...
Viên thuốc nhỏ kia, hình như là cậu để quên ở tẩm cung của Phương Thiên Chước.
Lúc ấy cậu không hoàn toàn ngờ tới chính mình cư nhiên dưới tình huống không báo trước mà dọn đến viện trạch khác, cho rằng mình có thể tự thu dọn đồ vật. Viên thuốc kia cậu cất rất cẩn thận, cung nhân không có khả năng tìm thấy, cho nên hẳn là vẫn còn ở chỗ đó.
Hà Tranh gắp một hạt cơm ăn rồi lại một hạt, mặt Phương Thiên Chước vô biểu tình nhưng ánh mắt càng ngày càng tối lại.
Hà Tranh thật cẩn thận ngừng thở, tận lực không phát ra âm thanh gì khiến y tức giận, thẳng cho đến khi ngón tay Phương Thiên Chước giật giật.
Cậu phản xạ có điều kiện vứt chén đũa lên bàn, vội vàng đứng lên:"Ta ăn no!"
Phương Thiên Chước lạnh lùng nhìn cậu, Hà Tranh nhìn xung quanh, lộ ra một nụ cười:"Bệ hạ, người xem trời còn chưa tối, chúng ta đi ra ngoài dạo chút có được hay không?"
Phương Thiên Chước vỗ vỗ chân, Hà Tranh rất muốn cự tuyệt, nhưng lại sợ hãi, nên vẫn chủ động đi đến bên cạnh nam nhân, run rẩy ngồi trên đùi y.
Cậu lại lộ ra nụ cười thương mại:"Ngài cũng chưa ăn gì, ta sợ ngài đói bụng.'
Phương Thiên Chước vẫn im lặng nhìn cậu, Hà Tranh cứng đờ nói tiếp:"Ta, kỳ thật ta có chút lạ giường, bệ hạ, chúng ta hồi tẩm cung ngài nghỉ ngơi có được không?"
Hà Tranh thử lấy lòng Phương Thiên Chước nhưng người đằng sau lại nói:"Tẩm cung trẫm, là nơi chỉ có Hoàng Hậu mới có thể tới, sao, Tranh Nhi muốn tới đó ở?"
Lời này có ngụ ý là cậu ở đó vài ngày đã coi chính mình là chủ nhân nơi đó!
Hà Tranh cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nói gì nữa sẽ bị cắt lưỡi hoặc lôi ra chém đầu, cậu nói lảng ra chuyện khác:"Vậy, bệ hạ thật không ra ngoài đi dạo chút sao?"
Phương Thiên Chước cong môi, hỏi lại Nam Môn Lương:"Môn Lương ngươi thấy sao?"
Nam Môn Lương trong nguyên tác là người hiểu rõ tâm tư Phương Thiên Chước nhất, không ai sánh được. Hắn lập tức khom người nói:"Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, đã hạ lệnh cấm túc Hà công tử, tự nhiên là không thể mang công tử ra ngoài."
Một hai phải đi ra ngoài, nhẹ thì nói là không hiểu chuyện, còn nặng chính là muốn hoàng đế mất mặt.
Khuôn mặt Hà Tranh nhất thời trắng bệch.
Phương Thiên Chước hỏi:"Tranh Nhi đã nghe rõ chưa?"
Hà Tranh giống như con gà mổ thóc liên tục gật đầu, ánh mắt mang theo lấy lòng và sự cẩn thận, Phương Thiên Chước dựa lưng vào ghế, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của cậu:"Tranh Nhi còn có yêu cầu gì?"
"Không, không có."
Nếu không lấy được viên thuốc kia, dù kéo dài thời gian cũng vô dụng, tiến một bước là đao, lùi một bước cũng là đao. Thượng một lần trên giường hay thượng trăm lần trên giường thì có gì khác nhau?
Hà Tranh trong lòng khổ sở, trên mặt lại không dám lộ ra biểu cảm gì, Phương Thiên Chước lại nói chuyện kéo tâm tư Hà Tranh lại:"Đúng rồi, cung nữ hôm đá Tranh Nhi trông như thế nào, nghĩ ra chưa?"
Hà Tranh cứng đờ:"Còn, còn không có."
"Vậy Tranh Nhi đêm nay cần phải hảo hảo ngẫm lại." Phương Thiên Chước một tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, một tay nhẹ nhàng trượt xuống dưới, ngón tay gõ gõ đầu gối cậu:"Nếu không nghĩ được, trẫm liền đem hai chân này của ngươi.... "
Tiếng nói đột nhiên im bặt, Hà Tranh ôm chặt cổ y dùng môi chặn lại câu nói sắp được bật ra, tim Hà Tranh đập thình thịch, đại não trống rỗng.
Cậu có thể đoán được câu nói kế tiếp của Phương Thiên Chước, nếu không thể lôi tới một kẻ chết thay cho y phát tiết, thì đôi chân này của cậu qua đêm nay chắc chắn sẽ bị chém. Phương Thiên Chước là người nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần nói là làm, Hà Tranh tự nhiên vô pháp che lại lương tâm đi bắt người khác tới, nhưng cậu cũng không muốn chính mình bị thương, lấp kín miệng Phương Thiên Chước là biện pháp nhanh nhất cậu nghĩ tới bây giờ.
Hai mắt Phương Thiên Chước co rụt lại, Hà Tranh vụng về khiêu khích đầu lưỡi y, một cỗ xúc động qua đi, cậu chậm rãi buông ra, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sợ hãi, ngượng ngùng cùng khiếp nhược.
Môi mỏng Phương Thiên Chước mím chặt, con ngươi đen nhánh lổi lên gió lốc, sắc mặt tối tăm phảng phất gió lốc trên xa mạc làm người sợ hãi.
Hà Tranh bỗng nhiên quỳ xuống, đôi mắt nhìn đôi ủng đen, run bần bật:"Thảo dân khó lòng kìm nổi.... Thỉnh bệ hạ thứ tội."
"Phanh" một tiếng vang lớn, Phương Thiên Chước đứng bật dậy, một chưởng đem chiếc bàn chụp vỡ, y gắt gao nhìn con kiến Hà Tranh dưới chân.
Quả thực, lớn mật! Làm càn! Tìm chết!!!
Phương Thiên Chước như mắc một ngụm khí huyết ở cổ, một câu "Kéo ra ngoài, chém" gắt gao nghẹn ở trong họng cổ.
Toàn bộ cung nô ở trong điện trạch đều quỳ xuống, đầu áp sát mặt đất, run như cầy sấy.
Chân Phương Thiên Chước như cưỡi cân đẩu vân chạy nhanh ra ngoài.
Nam Môn Lương bò dậy từ trên mặt đất, không thể tưởng tượng nhìn Hà Tranh đang quỳ trên mặt đất một lát:"Ngươi, ngươi ngươi..... "
Cư nhiên không chết!!
Hắn nhanh chóng thu hồi ngón tay đang run rẩy, giống như gió mà chạy theo đuổi kịp Phương Thiên Chước, tiểu thái giám phía sau run rẩy không ngừng, phát âm lại khá vững vàng:"Bệ hạ hồi cung.... "
Trạch điện yên ắng trở lại, cả người Hà Tranh cơ hồ đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, qua thật lâu, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, xác nhận nguy cơ đã qua, lắc lư bò dậy từ trên đất nói:"Đi.... Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."
Một quyển tấu chương bị hung hăng ném xuống đất, Nam Môn Lương vừa mới vào cửa nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, nhẹ giọng nói:"Bệ hà, Hà hầu trung cầu kiến."
"Bảo hắn cút."
Nam Môn Lương không dám nhiều lời, xoay người muốn đi thông báo, Phương Thiên Chước bỗng nhiên lại nói:"Hà hầu trung?"
"Con vợ cả Hà tướng quốc, Hà Cẩm Hoa."
"Trẫm thật sự đã quên, hắn đã được thăng quan hầu."Phương Thiên Chước nói:"Vì chuyện gì?"
"Nói là vì gia quyến nhớ Hà công tử, muốn xin một cái chỉ dụ được gặp huynh trưởng một chút, thuận tiện tặng chút xiêm y cùng tranh cho công tử."
"Bảo hắn chờ đi."
"Vâng."
Phương Thiên Chước cầm lấy tấu chương, lại cầm đúng cái tấu mà Hà Cẩm Hoa dâng lên, vì vậy hơi vung tay liền ném ra ngoài.
Hà Cẩm Hoa đến xin chỉ dụ, làm tâm tình vừa mới lắng xuống được của y lại loạn cả lên, Phương Thiên Chước lạnh mặt, trong đầu nhiều lần lóe lên cảnh Hà Tranh đột nhiên thân cận và đôi môi mềm mại kia.
Y tựa hồ còn ngửi được trên người cậu một mùi hương kì lạ.
Phương Thiên Chước liên tục một tuần cũng chưa tìm tới Hà Tranh, bệnh tình của cậu theo thời gian cũng dần tốt lên, trạch viện lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Hà Cẩm Hoa tới cửa liền khom người:"Huynh trưởng."
Hà Cẩm Hoa tuấn tú, khóe miệng luôn giương theo một độ cong giống như đang cười, dù không cười cũng như đang cười.
"Ngươi tới làm gì?" Hà Tranh ngồi ở đằng kia vẫn là ca ca của hắn, nhưng vừa mở miệng thì giống như đã thay đổi thành một người khác.
Hà Cẩm Hoa sửng sốt một chốt, nhìn trái nhìn phải:"Đều lui xuống đi, bản quan việc nhà muốn báo cho huynh trưởng."
Hà Tranh liếc mắt nhìn hắn, đứng lên đi vào bên trong, Hà Cẩm Hoa vội vàng đuổi kịp, kéo tay cậu lại:"Tranh Nhi, ngươi còn giận ta sao?"
Hà Tranh trợn trắng mắt:"Ngươi là loại người gì ta còn không biết, mới lười sinh khí cùng ngươi."
Khó trách mọi người đọc nguyên tác đều nói Hà Tranh là nhân vật chính lại cố tình sống như pháo hôi, nhìn Hà Cẩm Hoa đóng giả bộ dáng tình cảm này, dù không cùng mẹ thì vẫn là người thân.
Hà Cẩm Hoa đem cậu kéo lại:"Việc này là ý kiến của riêng cha, ta cũng không ngăn cản được, Tranh Nhi, ngươi cảm thấy ta bỏ được ngươi dâng ngươi cho tên bạo quân kia được sao?"
Hắn trưng ra một bộ mặt thâm tình, con ngươi mang theo đau đớn, vẻ mặt như nói "Ta cũng là vì bất đắc dĩ", Hà Tranh lại thờ ơ. Nói thực ra, trong nguyên tác trong thời gian Hà Tranh mang thai chịu vắng vẻ từ Phương Thiên Chước nên đã bị cẩu bộ dáng này lừa, nếu không phải bởi vì yêu đương vụng trộm cùng mưu phản, "Hà Tranh" cũng không sẽ bị Phương Thiên Chước mổ sống.
Hà Tranh nghĩ đến tương lai cũng chính mình liền một trận phẫn nộ, Hà Cẩm Hoa biết rõ cậu là người của Phương Thiên Chước còn cố tình lại đây nói những lời này, bản thân lòng mang ý xấu, lại còn muốn lợi dụng cậu, cũng hồn nhiên không thèm để ý là hắn đang dồn cậu đến vực thẳm.
"Xin hỏi, ngươi có việc sao?" Hà Tranh nỗ lực làm bản thân tâm bình khí hòa nói:"Nếu không có việc gì, hiện tại, mời ngươi cút."
Hà Cẩm Hoa cười khổ:"Ngươi còn giận ta đúng không?"
"Ngươi không cần hoang tưởng quá nhiều, ngày tháng của ta trải qua đâu có dễ chịu gì mà có thời gian nghĩ tới ngươi. Được rồi, Hà Cẩm Hoa, ngươi không cần giả bộ thâm tình với ta, khiến ta ghê tởm muốn chết. Đi đi đi."
Hà Cẩm Hoa run rẩy:"Tranh Nhi..... Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao?"
Hà Tranh vốn đã muộn phiền giờ lại càng thêm chết lặng:"Bằng không thì như thế nào a? Chẳng nhẽ muốn ta cõng nồi ta với ngươi yêu đương vụng trộm khi sự việc đến tai hoàng thượng sao? Đừng trưng cái vẻ mặt khiếp đảm đó ra đây để ta xem, ngươi tưởng cái gì ta cũng không biết sao? Cho ngươi hai phút, mau cút, nếu không ta liền đánh ngươi."
Cậu xoay người đi tới chỗ cái bàn, Hà Cẩm Hoa nhíu mày, bỗng nhiên tiến lên đem cậu ôm lấy, Hà Tranh trợn tròn đôi mắt, mắt thấy hắn có thế nhào lên cưỡng hôn, liền vớ lấy cái bút lông bên cạnh nhét vào trong miệng hắn.
Hà Cẩm Hoa:"...... "
Hà Tranh dẫm lên chân hắn, thời điểm hắn kêu đau liền rút bút lông ra, cả giận nói:"Ngươi cái đồ không biết điều, ta đây liền đi nới với bệ hạ, xem y có hái đầu ngươi xuống không."
Khóe miệng Hà Cẩm Hoa lúc này đen kịt, mày nhăn lại, nhìn qua giống như là trái khổ qua hết date.
Dưới thế như chẻ tre của Hà Tranh, hắn quay người đi ra, trong lòng lại ngờ vực. Bọn họ ám muội nhiều năm như vậy, Hà Tranh không thể không có chút tình cảm nào với hắn, Hà Tranh trước mặt này, giống như đã biến thành người khác.
Khi hắn sắp ra cửa, bỗng nhiên lại dừng lại:"Huynh trưởng, ta.... "
"Câm miệng. " Hà Tranh đối với người trong sách từ đầu tới cuối đều tính kế nguyên thân này một chút hảo cảm cũng không có:"Làm người có cần không biết xấu hổ như vậy không?"
Cậu một câu lăn, hai câu không biết xấu hổ, xắc mặt Hà Cẩm Hoa cũng có chút khó coi:"Ta chỉ muốn nói cho ngươi cái rương này bên trong là đồ trước kí ngươi đã dùng qua... "
"Ta cái gì đều không cần." Hà Tranh đá đá cái rương, còn rất nặng:"Ngươi mang về đi, sau đừng tới tìm ta."
Hà Tranh nói xong đi qua kéo cửa đại trạch, đem chiếc bút lông có dính nước miếng của Hà Cẩm Hoa ném ra xa, lại trùng hợp bay tới đạp xuống trước ngực một người.
Lập tức có người quát lớn:"Người nào to gan! Dám quấy nhiễu Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng thượng thánh giá!"
Hà Tranh:"...... "
Phương Thiên Chước cúi đầu nhìn cái bút rơi dưới chân, con ngươi âm trầm dừng lại trên mặt Hà Tranh. Hoàng thái hậu đứng ở bên cạnh hiểu rất rõ tính cách của Phương Thiên Chước, lo lắng y đại khai sát giới, lập tức quát lớn:"Người tới, đem tên tiểu tháo giám không hiểu quy củ này xuống đánh hai mươi cái đại bản."
Hà Tranh:"?! "
Hà Cẩm Hoa, một con cẩu tai tinh!!!!!
?Cảm ơn: tranhnie
?Cảm ơn: baymaxcoah
Đã vote ủng hộ cho Mun
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.