11
Nghỉ đông còn mười mấy ngày.
Sau ngày hôm đó, tôi nhốt mình trong phòng.
Trừ lúc sợ anh trai lo lắng, tôi có ra ngoài ăn một bữa cơm, thời gian còn lại tôi đều không ra khỏi cửa.
Anh trai tôi có nói vài câu, nhưng tôi đều không nghe thấy.
Anh trai gọi tên tôi: “Kiều Nhuế.”
Tôi hoàn hồn: “Sao ạ?”
“Hôm nay anh phải đi công tác, chắc mai mới về được. Đợi anh về, chúng ta về nhà thăm bố mẹ nhé?”
Tôi lúng ta lúng túng, gật đầu.
Hình như anh trai có lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh trai chỉ thở dài.
Công việc cần gấp, bên sản xuất liên tục hỏi tôi khi nào sẽ kết thúc kỳ nghỉ.
Tôi trả lời cho có lệ, khi tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thêm lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã tối đen.
Tôi còn chưa kịp cảm nhận sự trống trải ở trong lòng, thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nam quen thuộc, khiến tôi tỉnh táo.
“Kiều Nhuế, tôi là Khương Siêu.”
Tôi sửng sốt.
“Có việc gì à?”
“Cảnh Phàm uống say sắp ch..ết rồi, cô có rảnh thì đến đón nó đi.”
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, từ chối theo bản năng: “Không rảnh. Cậu cũng ở đó mà, không tự đưa anh ấy về nhà được à?”
Khương Siêu tức giận đến mức bật cười: “Không phải do tôi muốn gọi cho cô, mà nó nhất quyết đòi cô, cô không đến nó sẽ không đi.”
“Kiều Nhuế, thực sự không thể hiểu nổi cô. Sao cô lại xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nay-co-tuyet/3327169/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.