Edit | Beta: Manh & MDL
Bạn thì bạn, Hoắc Tuân nghĩ.
Dù sao cũng có thể lấy đó làm cớ để thực hiện rất nhiều chuyện. Ví như đi ăn, ví như trò chuyện, ví như sẻ chia… Chung quy còn tốt hơn quan hệ đơn phương căng thẳng.
Hoắc Tuân dùng mối quan hệ bạn bè để tìm gặp Nhạc Dư rất nhiều lần. Sau khi Nhạc Dư về với việc học, hai người còn gặp thường xuyên hơn so với khi cô làm gia sư.
Ngay cả Phan Bối cũng cảm thấy bất thường.
“Cậu với Hoắc Tuân là thế nào đấy?”
Nhạc Dư đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm cùng Hoắc Tuân, cô buộc tóc lại, thuận miệng trả lời: “Bạn bè.”
“Chẳng có bạn bè nào lại như thế cả!” Phan Bối lên án: “Giữa nam nữ làm gì có tình bạn đơn thuần.”
Tay Nhạc Dư khựng lại, hồi tưởng hình thức tương giao giữa hai người, lễ phép chừng mực, không mấy mờ ám, cô an tâm phản đối: “Tớ không có ý đó với anh ấy.”
“Thế còn anh ta?”
Không biết vì sao, Nhạc Dư chẳng thể đáp lời. Cô lúng túng cầm túi xách được đặt ở chân giường: “Tớ đi trước đây, sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu.”
“Cô nàng chết tiệt.” Sau khi cô rời đi, Phan Bối lắc đầu: “Ôi, Nhạc Nhạc của tớ ơi!”
Rơi vào bẫy mà không hay gì sất!
Cuối tháng Chín, khóa huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất còn chưa kết thúc. Nhạc Dư đi đến cửa phía Nam của Đại học G trong tiếng hô liên hồi, ló đầu dáo dác, tìm được xe của Hoắc Tuân.
Cô lên xe, thắt chặt dây an toàn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516901/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.