Edit | Beta: Manh & MDL
Nhạc Dư vẫn luôn cho rằng mình là một người rất lý trí.
Song đối với Hoắc Tuân, không thể phủ nhận là cô trước nay đã nhìn anh với con mắt thành kiến, dựa theo phỏng đoán nào đó bản thân nghe được mà phủ định cả con người anh. Bất kể sau đó anh làm gì, nói gì, cô đều cảm thấy anh là kẻ mưu mô, dối trá, không cho anh lấy một cơ hội nhỏ nhoi, có đôi khi còn ném cả phép lịch sự cơ bản lên tận chín tầng mây.
Nhưng thực tế thì sao?
Nếu bỏ qua thành kiến cá nhân, lời nói cũng như hành động của Hoắc Tuân xưa nay đều vô cùng chính trực và trong sạch, tựa như tấm kính thủy tinh sau lớp bụi mờ.
Anh là một người đàn ông xuất sắc, giữ mình, sống có chừng mực, cho cô ấn tượng tốt như lần đầu gặp gỡ, thậm chí là hơn thế.
Nhạc Dư mất ngủ.
Mà hôm sau vừa khéo là ngày cô đi dạy học.
“Tối qua ngủ không ngon hả?”
Nhạc Dư sờ mặt: “Rõ thế cơ à?”
Hoắc Tuân gật đầu, đưa bữa sáng mới mua cho cô: “Có quầng thâm mắt kìa.”
Bữa sáng hôm nay là sữa đậu nành và bánh quẩy, nhiệt độ của đồ ăn truyền đến lòng bàn tay cô qua lớp ni lông, Nhạc Dư cuộn năm ngón tay, khẽ nói lời cảm ơn.
Thấy cô nói xong thì mở túi ra ngay, Hoắc Tuân có phần bất ngờ, lên tiếng chòng ghẹo: “Hôm nay không đưa sôcôla cho tôi hả?”
Kể từ ngày đầu Nhạc Dư lấy sôcôla để đổi bữa sáng, hễ Hoắc Tuân đưa bữa sáng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516900/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.