Edit | Beta: Manh & MDL
Một ngày thứ Bảy lại đến.
Sau hai tuần lễ, Nhạc Dư và Hoắc Ngô Nhất ở chung tương đối vui vẻ. Thế nên khi Hoắc Ngô Nhất đọc thuộc năm bài thơ một cách trôi chảy, cậu bé luôn miệng hỏi về phần thưởng.
Nhạc Dư đồng ý: “Em muốn thưởng gì nào?”
Hoắc Ngô Nhất chớp chớp mắt: “Chiều nay thím dẫn em đến công viên chơi nhé!”
“Công viên á?” Nhạc Dư lập tức cự tuyệt: “Công viên đông lắm, không an toàn đâu.” Cô chưa bao giờ dẫn theo trẻ con, chẳng may cô trò lạc nhau thì sao.
“Chú út đang rảnh đó ạ, để em rủ chú ấy đi cùng mình.”
Không đợi Nhạc Dư phản ứng, Hoắc Ngô Nhất đã cất cao giọng gọi Hoắc Tuân. Mà anh thì như vừa lúc đi ngang qua, chưa đến được mấy giây đã mở cửa: “Cháu kêu chú à?”
Nhạc Dư: “…”
***
Công viên giải trí đông như mắc cửi, mới chỉ nhìn khung cảnh chen lấn trên đường thôi đã khiến vầng trán nhễ nhại của Nhạc Dư túa mồ hôi nóng.
“Đông quá đi mất.” Cô nói.
Hoắc Tuân đang ôm Hoắc Ngô Nhất hiển nhiên cũng chẳng khá hơn là bao, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nhạc Dư, nói: “Để tôi đi mua vé, cô và Ngô Nhất đứng đây chờ tôi nhé.”
“Đông thế này thì lát nữa anh tìm chúng tôi kiểu gì?”
Cô vừa dứt lời thì bị người nào đó va phải, ngã nhào vào lòng Hoắc Tuân. Nguồn nhiệt ập vào mặt khiến cô hoảng hốt, sau đó nghe thấy Hoắc Ngô Nhất kêu to: “Thím đừng đè em!”
Gương mặt đỏ ửng vì phơi nắng của Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516899/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.