Edit | Beta: Manh & MDL
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Nhạc Dư theo đội ngũ đến Điệp Sơn. Ngoài mục đích vẽ phác vật sống, cô còn muốn mượn cơ hội này để xử lý quan hệ giữa mình và Hoắc Tuân.
Nhưng ông trời thích trêu người đã để cô và Hoắc Tuân gặp nhau tại Điệp Sơn khi cô lên cơn đau dạ dày.
Quen nhau đã hơn nửa năm nhưng hai người rất ít khi đụng chạm, thế ôm công chúa lúc này đây là tiếp xúc thân mật hơn bao giờ hết.
“Cô đã ăn gì thế?”
Dạ dày như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, Nhạc Dư hít sâu một hơi, phun ra hai chữ: “Đồ nướng.”
“Đáng đời.”
Nhạc Dư bĩu môi, cảm thấy có phần tủi thân.
Cô gái ở trong lòng thực sự quá nhẹ, khiến Hoắc Tuân không nỡ tiếp tục quở trách, giọng anh dịu đi: “Chắc là chưa ăn được mấy phải không? Giờ có đói không?”
“… Có.” Cô mới ăn được mấy xiên thì bệnh tái phát, nào dám ăn gì nhiều.
“Tôi gọi đồ ăn rồi, tí nữa cô thấy đỡ hơn thì ăn.”
Cơn co thắt bất chợt khiến mặt mày Nhạc Dư rúm ró, cô gắng nói thật rành rọt: “Anh gọi cháo đến đâu thế?”
Hoắc Tuân ôm chặt cô: “Phòng của tôi.”
“…” Nhạc Dư sợ đến độ quên cả cơn đau dạ dày, “Khoan đã, bây giờ anh đang đưa tôi về khách sạn đúng không?”
Hoắc Tuân buông mắt, ấn đầu cô xuống: “Trên núi chỉ có mỗi một khách sạn kia thôi, tôi không đưa cô về đó thì về đâu?”
Nhạc Dư thả lỏng cơ thể: “Vậy thì tốt.”
“Nhưng cô tạm ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516902/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.