Edit | Beta: Manh & MDL
Trong hành lý chỉ toàn là quần áo.
Nhạc Dư lẩm bẩm: “Làm gì có quà, anh lại lừa em rồi.”
“Em tìm kỹ lại xem.” Hoắc Tuân bảo cô chú ý đến các góc vali: “Đồ không lớn đâu.”
“Gì mà bí ẩn thế.” Nhạc Dư ù ù cạc cạc nhìn anh, tiện tay túm một chiếc hoodie lên, một chiếc hộp nhỏ đột nhiên rơi xuống thảm trải sàn, khẽ khàng đến gần như không thể nghe thấy.
Nhạc Dư sửng sốt, nhặt chiếc hộp nhung đỏ sậm vuông vức lên, nhất thời khựng lại, quên cả phản ứng.
Chẳng biết Hoắc Tuân đã đến bên cô tự bao giờ: “Mở ra xem xem.”
Mũi Nhạc Dư đột nhiên cay cay, lập tức ném món đồ vào lòng anh: “Làm gì có ai như anh chứ?”
Tí tẹo bất ngờ cũng không có!
Hoắc Tuân bắt lấy hộp nhung, giơ lên trước mặt Nhạc Dư: “Anh tưởng là bọn mình không cần phải làm nhiều hình thức như vậy nữa.”
Nhạc Dư khịt khịt mũi, chống gối đứng dậy, bộ đồ ngủ có hoa văn con thỏ trên người cô xộc xệch, khuôn mặt béo múp biến dạng. Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Dù sao cũng phải làm bộ xíu chứ, không sau này em khoe với người khác kiểu gì!”
Hoắc Tuân cong mắt ngoảnh sang nơi khác, một lát sau mới ngừng cười, anh quỳ một gối, động tác gọn gàng dứt khoát, không biết đã luyện tập bao nhiêu lần, nghiêm túc nói từng từ: “Xin hỏi cô giáo Nhạc có bằng lòng lấy anh thương nhân sực nức mùi tiền này không?”
Nhạc Dư đã từng hình dung Hoắc Tuân như vậy năm anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516887/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.