Edit | Beta: Manh & MDL
Khi Nhạc Dư biết Cao Nhân Nhân từng tìm mình thì đã là chuyện của một tháng sau.
“Hoắc Tuân không nói gì với cô hả?”
Nhạc Dư lắc đầu, thấy vẻ mặt cô ta là lạ thì hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì.” Cao Nhân Nhân lắc đầu: “Tôi chỉ không ngờ Hoắc Tuân sẽ tốt với cô đến mức ấy thôi.”
Người nợ ân tình là Nhạc Dư, song Hoắc Tuân chẳng những chủ động trả nợ thay cô khi cô chưa ngỏ lời mà còn không thèm tranh công, như thể chuyện ném tiền qua cửa sổ ấy chẳng là gì, làm cô ta ghen tỵ muốn chết.
Nhạc Dư thẹn thùng cười: “Thì anh ấy tốt thật mà. Nhưng lúc trước cô tìm tôi có chuyện gì hả?”
Cao Nhân Nhân biếng nhác nhìn cô: “Hoắc Tuân nhà cô giải quyết xong xuôi hết rồi.” Dứt lời, cô ta có phần hờn giận: “Biết ngày đấy Hoắc Tuân nhà cô đã nói gì với tôi không?”
“Không, anh ấy đã nói gì thế?”
Cao Nhân Nhân đằng hắng rồi giả giọng Hoắc Tuân: “Tôi không sợ cô ấy nợ ân tình thay tôi, tôi còn ước cô ấy lợi dụng tên tuổi của tôi để giải quyết vấn đề, làm cho chuyện giữa chúng tôi vĩnh viễn không thể tính rõ là tốt nhất.” Sau đó, cô ta mếu máo chê bai: “Bỉ ổi chết đi được!”
Nhạc Dư lại hiểu vì sao Hoắc Tuân nói như thế.
Anh thấu hiểu cô, tựa như cô hiểu thấu anh, thậm chí còn nắm rõ lối sống, thói quen và sở thích của cô hơn chính bản thân cô. Cô thích giữ khoảng cách giữa bọn họ, luôn suy nghĩ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516888/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.