Edit | Beta: Manh & MDL
Đèn gara sáng trưng, bóng xe in trên vách tường thoáng lắc lư, nhấp nhô như từng cơn sóng biển. Xuyên qua ô cửa kính, tuy không thể thấy rõ khung cảnh bên trong, nhưng lại có thể cảm nhận được sự quyến rũ lờ mờ, nếu lắng tai nghe kỹ thì có cả tiếng rên khe khẽ, như đang hờn giận, lại như đang khóc lóc.
Nhạc Dư ngồi trên người Hoắc Tuân, vịn tay lên vai anh để tiện đà chuyển động, nơi giao hợp ẩn trong bóng tối, thi thoảng có thể trông thấy nửa cây gậy thịt cứng cáp và ướt át lùi mình ra ngoài.
“Ưm… Mỏi quá…” Trong xe chật chội hơn ở trên giường, Nhạc Dư không thể quá mạnh bạo, chỉ có thể cho vật đàn ông vào nông ra cạn.
“Ráng thêm tí nữa, sắp rồi.” Đôi mắt sáng quắc của Hoắc Tuân nhìn Nhạc Dư đăm đăm, tựa như một chú ưng đói khát: chiếc áo không đủ che kín cơ thể cô để lộ một bên nhũ hoa đầy đặn vừa được anh săn sóc bằng miệng, lấp loáng nước như nụ hoa; bầu ngực căng tròn thoát khỏi áo ngực gò bó, trở thành chú thỏ tung mình. Anh lại há miệng ngậm lấy ngực cô, cô rên lên, dưới thân chợt siết chặt, không ngừng trào nước, nhuộm ướt vùng cỏ đang quấn lấy nhau của cả hai.
“Ngồi im.” Nhạc Dư khẽ nói.
Hoắc Tuân đè nén ham muốn cử động, bóp chặt vòng eo thon của cô, hít sâu thở mạnh nhằm xoa dịu dục vọng tăng vọt, nghiến răng nói: “Em chặt quá.”
Vô số lớp thịt huyệt đang ép mình, ngọ nguậy mút mát, khiến anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516886/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.