Edit | Beta: Manh & MDL
Nhạc Dư nhận thấy thái độ của Phùng Khanh dường như thay đổi, không còn sự dò xét ẩn sau nụ cười, điều này làm cô cảm thấy thoải mái hơn, cũng làm cô càng thêm kiên định.
Không tốt mà cũng không xấu, một kết quả tương đối ổn.
Hai người rời khỏi nhà họ Hoắc vào lúc xế chiều, đầu óc Nhạc Dư trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn sắc cam phủ kín bầu trời qua ô cửa kính.
“Nhạc Nhạc?” Nhân lúc gặp đèn đỏ, Hoắc Tuân duỗi tay sờ trán cô: “Khó chịu à?”
Nhạc Dư lắc đầu: “Không, tự nhiên cảm thấy không chân thực thôi.” Được gặp người nhà của Hoắc Tuân chuyện cô chưa bao giờ dám mường tượng.
“Cô ngốc.” Hoắc Tuân đảo mắt qua cổ áo hơi mở của cô, trông thấy đôi gò bồng đào trắng nõn nhấp nhô theo nhịp thở, anh mặt không đổi sắc kéo cao cổ áo rồi nói sang chuyện khác: “Mùng một tháng năm này mình ra ngoài tí nhé?”
Nhạc Dư che ngực theo phản xạ có điều kiện, hăm hở hỏi: “Đi đâu?”
“Tây Thành.” Nhác thấy đèn xanh sáng lên, anh quay đi, nói với vẻ trêu chọc: “Không biết anh có vinh dự được ghé thăm nhà của em không?”
“Đó là nhà của anh…” Nhạc Dư đổi từ: “… của chúng ta chứ.”
Hoắc Tuân nhướng mày: “Vậy cô giáo Nhạc có thể nể mặt mà cùng anh đi xem nhà của chúng ta không?”
Nỗi muộn phiền suốt một ngày dần biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào, cô nở nụ cười tựa mật: “Đi chứ.”
Tây Thành tháng năm, tiết trời trong xanh.
Dù đã từng nhìn thấy mặt ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516885/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.