Edit | Beta: Manh & MDL
Hoắc Tuân mang theo rất nhiều thứ từ Bắc Hoài, chất đầy cả cốp xe. Trên đường về nhà Nhạc Dư, anh lại mua thêm một thùng trái cây. Nhạc Dư không ngăn được, than thở: “Anh mua nhiều thế làm gì, không ăn hết thì phí lắm.”
“Có mỗi hoa quả cần xử lý sớm thôi.” Hoắc Tuân vẫn giữ chừng mực, “Những thứ khác để lâu được, em đừng lo.”
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng kể từ khi nhận được món quà sinh nhật là căn hộ ở Tây Thành, dường như cô rất thích từ “lãng phí”.
Nhạc Dư không nói lại được, thế là nhét một múi quýt vào miệng anh: “Ăn đi.”
Khu dân cư cũ cho phép xe ngoài tự do lưu thông, không có nhiều quy định. Hoắc Tuân từ từ lái vào, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, anh đột nhiên nhận ra một vấn đề: “Chúng mình có nhiều đồ quá.” Không thể nào mang hết lên nhà.
“Giờ anh mới nhận ra à?” Nhạc Dư liếc anh, tức giận nói: “Em đã nhắn cho bố rồi, bố sẽ xuống bây giờ.”
Hoắc Tuân vô thức ngồi ngay ngắn: “Em xem tóc anh gọn gàng chưa?” Dù là khi đàm phán trên bàn làm ăn, trước nay anh vẫn luôn bình tĩnh, chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.
Nhạc Dư nhịn cười, thẳng thắn giơ ngón cái: “Đẹp trai phát khóc lên được.”
Hoắc Tuân an tâm, tháo dây an toàn rồi xuống xe, vừa nâng mắt thì thấy một người đàn ông trung niên đang bước về phía họ. Bằng trực giác, anh gần như nhận định ngay đó là bố của Nhạc Dư.
Người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516868/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.