Edit | Beta: Manh
Tối đến, Hoắc Tuân theo Nhạc Dư vào phòng riêng. Cô vung ngón tay: “Phòng anh ở phía đối diện kìa.”
Hoắc Tuân nói khoác mà chẳng ngượng: “Anh đang đi tham quan mà.”
Nhạc Dư buồn cười vì sự chai lì của anh, không giữ nổi vẻ nghiêm túc. Cô ngồi lên giường, ngước nhìn anh: “Đảo mắt cái thôi là xem xong hết, ra ngoài được chưa nào?”
Nơi Nhạc Dư sinh sống từ thuở bé rất nhỏ, có giường và bàn học nối liền với tủ quần áo, chẳng chừa lại bất kỳ không gian nào. Hoắc Tuân đảo qua đảo lại giữa bàn học và ngăn tủ phía trên, xem cho đã mắt rồi mới ngồi xuống cạnh cô: “Anh cảm thấy chúng mình có thể nghiên cứu thảo luận sâu hơn nữa.”
Nhạc Dư bị vẻ nghiêm trang của anh thuyết phục, cô ngả ra giường: “Vậy anh định nghiên cứu thảo luận như thế nào?”
“Như thế này.” Hoắc Tuân chống một tay trên giường, tay kia mò lên eo cô.
Bởi vì đang ở nhà, Nhạc Dư mặc một bộ đồ ngủ cũ. Hồi Thành không lắp máy sưởi ở trong phòng như Bắc Hoài, nhiệt độ ngoài trời thế nào thì trong nhà là thế nấy, có khi còn thấp hơn. Nhạc Dư vốn sợ lạnh, vì thế ngoài bộ đồ ngủ, cô còn “trang bị” thêm một lớp đồ giữ nhiệt.
“Sao em mặc lắm thế?”
Nhạc Dư đã quên bẵng chuyện kiểu dáng của bộ quần áo giữ nhiệt quá đỗi già dặn, cô buồn bực che mặt, nghẹn giọng đáp: “Em sợ lạnh.”
“Tí sẽ không lạnh nữa.” Hoắc Tuân vén cao vạt áo, nắm lấy bầu ngực mềm mềm lành lạnh: “Bộ này đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516869/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.