Edit | Beta: Manh & MDL
Hoắc Tuân nói muốn ở lại Hồi Thành ăn Tết cùng Nhạc Dư. Nhạc Dư có phần lưỡng lự, hỏi: “… Gia đình anh không nói gì à?”
“Bố mẹ biết là anh qua đây tìm em.”
Nhạc Dư căng thẳng: “Lỡ hai bác có ấn tượng xấu với em thì sao?”
Hoắc Tuân xoa đầu cô, an ủi: “Không đâu. Bố mẹ rất tôn trọng suy nghĩ của anh.”
Nhạc Dư lại cảm thấy mình đã gây họa lớn. Càng thích Hoắc Tuân, cô lại để tâm đến càng nhiều điều, ví dụ như thái độ của nhà họ Hoắc đối với cô. Cô sợ họ cho rằng cô không hiểu chuyện, còn chưa kết hôn mà tết nhất đã giữ khư khư con trai họ bên người.
“Thực sự không sao đâu mà. Anh đến đây cũng là để ra mắt bố mẹ vợ, chuyện tốt như thế bố mẹ anh ủng hộ lắm.”
“Bố mẹ vợ?” Nhạc Dư tỉnh táo lại, nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì.
Hoắc Tuân nhướng mày, cố ý thở dài: “Xem ra anh đến không đúng lúc rồi…”
Nhạc Dư vội vã ngắt lời anh: “Không phải.” Cô cúi đầu, “Anh đến rất đúng lúc. Nếu em dẫn anh về thì bố mẹ sẽ không trách em vắng nhà nữa.”
Vấn đề được giải quyết.
Hoắc Tuân hôn lên chóp mũi cô: “Hình như em còn chưa đòi quà sinh nhật từ anh nhỉ.”
Nhạc Dư chân thành đáp: “Anh chính là món quà tốt nhất rồi.”
“Khéo nói quá.” Hoắc Tuân cười cười, vẫn xuống giường rút ra một túi hồ sơ từ trong vali rồi đưa cho cô, “Em mở ra xem đi.”
“Cái gì đấy?” Nhạc Dư do dự nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516867/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.