Edit | Beta: Manh & MDL
“Anh lừa em.”
Không biết có phải là vì đã đến tuổi hay không mà Nhạc Dư ngày càng mau nước mắt, cô không muốn Hoắc Tuân cười mình, lau mặt qua quýt rồi quay đầu trừng anh: “Anh lại còn thuyết phục Phan Bối lừa em nữa!”
Người bảo phải họp là anh, người bảo bận rộn là anh, kết quả người đang đứng ở đây cũng là anh.
Kể từ ngày Hoắc Tuân ghé thăm Hồi Thành lần đầu vào Tết Nguyên Đán, dường như cái hố không thể vượt qua cuối cùng cũng bị san bằng, đến Hồi Thành đột nhiên trở thành chuyện bình thường. Rõ ràng cô đã từng vì đắn đo chuyện chia tay nên không muốn quá gần gũi, mà nay, khi anh lừa cô rồi đột nhiên xuất hiện, chỉ vì muốn dành tặng cô một bất ngờ, cô lại cảm động đến độ muốn khóc.
Đúng là không có tiền đồ.
Hoắc Tuân đẩy bánh kem đến, ánh nến làm anh nom hết sức dịu dàng. Anh lộ vẻ hài hước hiếm hoi: “Chúng mình ở bên nhau đã lâu, có nhiều chuyện lãng mạn không thể đem lại cảm giác như lúc mới yêu, lâu lâu có một lần, anh biết em nhất định sẽ rất vui.” Anh hơi ngừng nghỉ rồi tiếp tục: “Rõ ràng Phan Bối thấu tình đạt lý hơn hẳn trợ lý Sử, trong chuyện tạo bất ngờ thì anh thông minh hơn em một chút rồi.”
Nhạc Dư lại gần anh, thấy ngọn nến nghiêng ngả, cô mím môi, nói: “Ước trước rồi trị anh sau.”
Mấy giây sau, Nhạc Dư mở mắt, Hoắc Tuân hỏi cô đã ước điều gì, cô chớp mắt, tỏ vẻ bí ẩn: “Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516866/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.