Edit | Beta: Manh & MDL
“Hoắc Tuân?”
Hoắc Tuân nghe tiếng ngẩng đầu, song không tìm được ngọn nguồn của âm thanh.
“Đây này!” Mạnh Đinh chạy mấy bước, vẫy tay với anh: “Mới không gặp một thời gian mà cậu đã không nhận ra mình rồi à?”
Đúng là không nhận ra thật.
Hoắc Tuân nghiêm túc nhìn cô nàng: “Gầy đi nhiều đấy.”
Mạnh Đinh của hiện tại có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, mái tóc đã nuôi dài nhiều năm được cắt ngắn ngang tai, đôi hoa tai lớn làm nổi bật cần cổ thon dài mềm mại, khác hẳn dáng vẻ bụ bẫm trước khi xuất ngoại.
“Xem ra mình giảm béo cũng hiệu quả đấy chứ.” Mạnh Đinh tự tin vỗ vỗ mặt, sau đó đẩy va li sang cho Hoắc Tuân: “Mình còn tưởng cậu sẽ cho mình leo cây cơ.”
Hoắc Tuân nhận va li, mặt không cảm xúc: “Bị mẹ uy hiếp nên không thể không đi.”
Mạnh Đinh trợn đôi mắt mèo, bất mãn với cách nói của anh: “Này, cậu không muốn đi đón mình đến mức đấy cơ à?”
Nghe tới đây, Hoắc Tuân mới lộ vẻ tươi cười: “Mừng cậu trở về.”
Mạnh Đinh giang tay: “Không ôm một cái cho tình thương mến thương à?”
Nụ cười của Hoắc Tuân tắt ngấm, bước thẳng mà không quay đầu: “Miễn đi, tôi đã là đàn ông có vợ rồi.”
“Cậu đang hẹn hò hả?” Mạnh Đinh xa nhà đã lâu, không biết gần đây trong giới xảy ra chuyện gì, cô nàng vòng ra trước: “Lần này đổi cô nào?”
Hoắc Tuân giữ khoảng cách giữa hai người: “Đổi gì đâu? Tôi chỉ có một người bạn gái thôi.”
Mạnh Đinh ngừng lại, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516865/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.