Edit | Beta: Manh
Ngày đầu tiên của tháng hai, phố phường giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí Tết.
Vài ngày trước không khí lạnh chợt ùa về, bao trùm Hồi Thành trong tấm màn xám xịt. Vất vả lắm mới đợi được đến ngày mặt trời ló dạng, Dư Tú muốn đi xem đồ Tết, tiện thể kéo theo Nhạc Dư: “Con ở lì nhà bao lâu nay rồi? Ra ngoài mua đồ với mẹ.”
Nhạc Dư không chịu: “Ngoài đường chỉ toàn người với người, con đi làm gì.”
Lông mày Dư Tú dựng ngược: “Con chưa thấy người bao giờ hay là sợ ánh sáng? Đi thay quần áo rồi ra ngoài với mẹ, mau!”
Nhạc Dư không lay chuyển được bà, đành tùy ý tìm một chiếc áo khoác dài để mặc. Dư Tú kéo giật cô lại: “Con không đổi đồ ngủ được à?”
“Thay làm gì hả mẹ?” Nhạc Dư nhún vai: “Hoắc Tuân đâu có ở đây.”
Dư Tú: “… Con được lắm.”
Đơn vị của Nhạc Tích Thu phát vài tấm thẻ mua sắm, Dư Tú nghĩ không dùng thì uổng, thế là vọt tới siêu thị trước nhất. Kết quả vừa đến cửa siêu thị, hai mẹ con thiếu chút nữa bị xô ra ngoài.
“Mẹ, con chờ ở ngoài nhé.”
Dư Tú quan sát tình thế trước mắt, thỏa hiệp: “Đi loanh quanh đâu đi, đừng đứng im ở một chỗ kẻo mốc ra đấy.”
Nhạc Dư gật gù như gà mổ thóc, nhìn mẹ hòa vào biển người, tay cô mướt mát mồ hôi, vừa ngoảnh đi đã tìm ngay một hàng trà sữa, vứt béng lời bà dặn.
Cô vốn là người lười biếng, Hoắc Tuân nói dù cô có thay đổi tám trăm lần cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516864/chuong-70.html