Chương trước
Chương sau
Edit | Beta: Manh
Nhạc Dư ở cảng biển cùng Hoắc Tuân một tuần, Dư Tú mới thong dong gọi đến, hỏi bao giờ cô trở về Hồi Thành.
Hoắc Tuân đang họp trong phòng tiếp khách, Nhạc Dư không dám lớn tiếng, tựa vào cửa sổ, che nửa miệng: “Con đang ở cảng biển.”


“Sao tự dưng đến đó làm gì?” Trí tưởng tượng của Dư Tú lại bay bổng, “Àaa, con đi cùng Hoắc Tuân phải không, cậu ấy đã cầu hôn chưa?”
“Mẹ!” Nhạc Dư lập tức che loa, sợ tiếng bà quá lớn: “Mẹ nói linh tinh gì thế?”
Dư Tú lẩm bẩm: “Con chẳng bảo năm nay sẽ cầu hôn còn gì.”
Nhạc Dư: “Nhưng mới qua năm chưa đầy một tháng mà.”
Dư Tú: “Hết năm nay là con hai mươi sáu rồi, sao mà mẹ không lo cho được?”
Tiếng nói chuyện bên ngoài dần lắng xuống, cô không muốn nhiều lời, vội vàng đáp: “Mấy ngày nữa con về, đến lúc đấy nói sau.”


Nhạc Dư cúp điện thoại, ngồi xuống cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn dòng người hối hả bé nhỏ như con kiến dưới đường, dường như cô chỉ cần quơ tay là có thể nắm giữ sống chết của người khác.


Cô khẽ run lên vì suy nghĩ quá đỗi ngốc nghếch của mình, ôm gối nhìn đầu ngón chân, nhớ đến câu nói mấy ngày trước của Trình Huân.
“Cô nghĩ nhà họ Hoắc dễ vào lắm chắc?”
Người đầu tiên nói với cô điều ấy không phải là Trình Huân, mà là một người đã xuất ngoại từ hai năm rưỡi trước.
“Nhạc Nhạc.”
Tiếng Hoắc Tuân kéo hồn Nhạc Dư về, “Đi hết chưa anh?”
“Đi hết rồi.” Cô ôm đầu gối, còn Hoắc Tuân thì ôm cô, “Thay quần áo đi rồi mình ra ngoài.”


Nhạc Dư cảm thấy mình tựa như một đứa trẻ lớn xác, ngồi trong lòng Hoắc Tuân thế này có vẻ vừa kỳ cục vừa buồn cười, cô ra sức ngửa đầu hỏi: “Đi đâu thế anh?”
“Em bảo muốn đến cầu Cầu Vồng mà, cơm nước xong thì mình đi, chỗ đấy tầm này đẹp lắm.”


Cầu Cầu Vồng ban tối tấp nập hơn ban ngày, nhìn từ xa, những ngọn đèn soi mình xuống mặt biển gợn sóng lăn tăn trông như thể đang rơi từ trên trời xuống.
“Hắt xì!” Nhạc Dư vùi vào lòng Hoắc Tuân, “Lạnh thế này mà vẫn đông ghê.”
“Lãng mạn đâu phân biệt mùa.” Hoắc Tuân chỉ ổ khóa trên lan can, hỏi: “Mình có nên làm một cái không?”
Nhạc Dư trố mắt nhìn anh: “Anh tin à?”
“Đằng nào cũng đến rồi, khóa cái cho có?”
Nhạc Dư lắc đầu, “Thôi, đến lúc khóa hỏng người quản lý lại tháo xuống, mất hết cả ý nghĩa.”


“Xem ra em cũng không ngốc lắm.” Hoắc Tuân nhác thấy vài người nhìn về phía này, hẳn là khó chịu với đoạn đối thoại của bọn họ. Anh kéo cô về phía trước, “Thế mình về đi không lại ốm ra.”
“Dạ.” Nhạc Dư nép sát vào anh: “Hoắc Tuân, có lẽ hai ngày nữa em sẽ phải về Hồi Thành.”
“Mẹ anh giục à?”
Nhạc Dư phì cười, nhéo má anh: “Thấy người nào sang mà bắt quàng làm họ thế?”
“Anh có nói sai đâu? Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cứ ngọt miệng trước dễ được bác quý hơn.”
“Thật sự nên quay cảnh này lại để người khác thấy dáng vẻ mặt dày vô sỉ của Hoắc tổng.”


Hai người trêu ghẹo đối phương một phen. Hoắc Tuân hôn lên gương mặt man mát mềm mại tựa cây kẹo bông ướp lạnh của Nhạc Dư, áy náy nói: “Anh vẫn phải ở đây thêm một tuần nữa, không thể đi cùng em được rồi.”
“Em biết, đừng lo cho em.”


Nhạc Dư đến tìm Hoắc Tuân, không ở đến ngày cuối đã rời đi trước một mình, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Lần nào anh cũng sẽ áy náy thật lâu vì không thể đồng hành cùng cô, nhưng cô thực sự không cảm thấy gì, cùng lắm chỉ từng buồn vu vơ một giây rồi chẳng mấy chốc là tiêu tan. Suy cho cùng, buồn bã không thể lấy làm cơm ăn, và cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Không thích luẩn quẩn vì loại chuyện này quá lâu, Nhạc Dư gãi gãi cằm anh, “Trời trở lạnh rồi, mình về đi.”
Hoắc Tuân ôm siết cô vào lòng, nặng nề nhìn mặt biển yên ả.
Sắp đến lúc rồi.
Rất nhanh thôi, họ sẽ không phải xa nhau nữa.
***
Trở lại khách sạn, Hoắc Tuân tỏ ý muốn làm tình trước cửa sổ sát đất.


Nhạc Dư không ưng thuận vì không vượt qua nổi cửa ải tâm lý, cơ thể trần trụi vừa định bò lên giường thì mắt cá chân bị túm, bị lôi ngược trở về.
“Có anh đây rồi, sợ cái gì?”
Nhạc Dư cuộn tròn: “Nhỡ bị ai thấy thì sao?”
Hoắc Tuân lèn đầu gối vào giữa hai đùi cô: “Quanh đây không có nơi nào cao hơn tòa nhà này đâu, đây còn là kính một chiều nữa.”
“Nhưng mà… Á….”


Hoa huyệt bị hôn một cái, có đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng quét qua âm đế, Nhạc Dư lập tức mềm chân, tủi thân rơi nước mắt: “… Anh chỉ biết bắt nạt em thôi.”
Ngón tay dính đầy mật dịch của Hoắc Tuân cọ lên khóe môi cô: “Chẳng phải em thích bị anh bắt nạt lắm sao?”


Nhạc Dư ném cho anh một cái nhìn tóe lửa, tóm lấy cổ tay anh rồi cắn lên ngón tay ướt đẫm hòng trả đũa, miệng lúng búng: “Yến ái!”
Thế mà Hoắc Tuân nghe hiểu.
Cô lại gọi anh biến thái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.