Edit | Beta: Manh
“Dừng ở đằng trước giúp tôi.”
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Trình Huân kéo phanh, nhìn Nhạc Dư: “Tôi cứu cô một phen, đổi lại một bữa cơm chắc không có gì quá đáng nhỉ?”
Nhạc Dư không muốn nói bản thân có cảm giác thoát khỏi hang hùm, sa vào ổ sói, nhưng đúng là Trình Huân đã giúp cô thoát hiểm, cô không thể trở mặt với người ta: “Tôi chưa từng đến đây nên không biết nơi nào chất lượng. Bao giờ về Bắc Hoài tôi và Hoắc Tuân sẽ mời anh ăn cơm.”
Trình Huân thích thú nhìn sườn mặt của cô: “Sợ ở một mình với tôi đến thế cơ à?”
“Không phải sợ,” Cô quay đầu nhìn gã, nở nụ cười vô hại, “mà là không muốn bị hiểu lầm. Tổng giám đốc Trình cũng có bạn gái mà, nếu cô ấy hiểu lầm thì không hay đâu.”
“Bạn gái? Cô từng thấy người đàn ông nào bỏ bạn gái lại chỉ để đưa một người phụ nữ khác đi chưa?”
Đúng là đàn gảy tai trâu. Nhạc Dư đè nén niềm thôi thúc muốn phản bác, nhắc gã: “Đèn xanh rồi kìa, tổng giám đốc Trình.”
Trình Huân khởi động ô tô, lẩm bẩm vừa đủ để cô nghe được: “Cứ tổng giám đốc Trình hoài, lúc trông thấy tôi cô đâu gọi thế.”
“Mới nãy là tôi sơ sót,” Cô ngồi thẳng dậy, chỉ về phía trước, “Anh dừng ở đây đi.”
Đối phương không ngừng tỏ thái độ kháng cự, Trình Huân tự biết dưa hái xanh không ngọt, cố ý thở dài thườn thượt, dừng xe bên lề đường rồi khóa trái cửa.
“Cô ở bên Hoắc Tuân 5 năm rồi mà không thấy chán à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nam-ngua-ngay/1516861/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.