Những lời của Lâm Hân làm Diễm Thu thờ thẫn. Cô không phải không biết, hận thù sẽ làm cho mình mù quáng. Chỉ là…nếu mà không hận, Diễm Thu sẽ còn lý do gì để tồn tại trên thế gian này?
Không ai nói cho cô biết phải làm sao để đối phó cùng hoàn cảnh. Từ nhỏ đến lớn, Diễm Thu là một cô gái chỉ quen sống trong sự bao bọc. Thiệu Hằng nắm lấy yếu điểm của cô rất tốt. Vì lúc nào cũng lo sợ phải đối diện với sự thật, sợ bị Hạo Thiên khinh rẻ, sợ mọi người nhìn mình đầy thương hại nên cô để mặc mối quan hệ của mình và Thiệu Hằng cho số phận đẩy đưa…
Diễm Thu có thương Vọng Thiên không, cô cũng không biết. Nhưng bây giờ nhìn lại thì quả thật, thái độ lạnh lùng của Vọng Thiên với mẹ là rất dễ hiểu. Không cho đi làm sao có ngày nhận lại? Cô chưa hề ôm con, nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng, tình yêu tận đáy lòng của một người mẹ, bảo sao con cô lại chẳng tránh né Diễm Thu.
- Xin lỗi…Xin lỗi…Tôi…
- Cô không có lỗi gì với tôi hết.
Lâm Hân quỳ xuống ôm lấy Diễm Thu vào lòng. Cô khinh cô ấy song cũng cảm thấy, Diễm Thu đáng thương biết bao nhiêu….Bàn tay gầy guộc nhẹ lau những dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, Lâm Hân nhẹ nhàng:
- Cô cũng không chỉ xin lỗi Vọng Thiên bằng lời nói được. Từ nay cô Lâm hãy làm một người mẹ tốt. Đừng để Vọng Thiên phải tìm hình ảnh mẹ ở những người khác. Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-lay-tay-em/3168754/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.