Khi Diễm Thu và Thiệu Hằng đến, Vọng Thiên đang ngồi trên ghế. Diễm Thu bước nhanh hơn một bước. Gương mặt lạnh nhạt của cô đầy lo lắng. Nhưng khi Diễm Thu đang định ôm lấy Vọng Thiên vào lòng, bỗng nhiên cậu bé lùi lại, chạy vào vòng tay của người mới đến đằng sau:
- Ba!!!!!!!!!!
Thiệu Hằng ôm lấy con vào lòng. Thì ra mất con lại đáng sợ đến vậy. Thiệu Hằng bỗng nhận ra một điều quan trọng. Mắt anh chỉ dõi theo Diễm Thu mà quên đi một dáng hình bé bỏng bên cạnh…Vọng Thiên là máu thịt của anh, chỉ có con mới cần anh, thương cha của nó mà thôi.
Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Thiệu Hằng đối diện với Hạo Thiên mà lòng không giận dữ. Ánh mắt Diễm Thu cũng không chăm chú vào anh ta nữa, thế mà Thiệu Hằng không hề nhẹ nhõm vì chuyện đó. Mối quan tâm của anh, bây giờ có lẽ là đứa con trai.
- Cảm ơn anh!
Thiệu Hằng thật lòng cảm ơn. Hạo Thiên nhẹ nhàng:
- Tôi không làm gì cả. Người anh nên cảm ơn là vợ tôi.
- Cảm ơn chị!
Một người phụ nữ mảnh khảnh, không xinh đẹp. Nhưng cô có nụ cười dịu dàng quá đỗi. Vọng Thiên thường bài xích người lạ, thế nhưng lúc cô ta xoa nhẹ đầu thằng bé, Vọng Thiên không hề né tránh, lại còn đưa mắt nhìn cô:
- Về nhà ngoan nhé cháu. Nếu thích, cháu cứ qua chơi.
- Dạ…
Khải Hoa và Khải Lạc cũng thức giấc. Cô bé Khải Hoa mỉm cười với Vọng Thiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-lay-tay-em/3168752/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.