Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt của thất đệ và tên lưu manh khiến Lục Tiêu xác định bọn họ đang giấu bí mật gạt chính mình, vì vậy hắn sốt ruột dò hỏi Tiết Dao:

"Hắn rốt cuộc là ai? Ngươi quen biết hắn sao? Hắn là do ngươi dẫn vào trong cung sao?"

Tiết Dao cũng không để ý tới sư huynh đệ kia giở trò quỷ gì, nhìn thấy bảo bảo ấm áp thần sắc sốt ruột, liền lập tức nói thật cho hắn biết:

"Cố đại hiệp là đại đệ tử của Kiếm Thánh, cũng chính là đại sư huynh của Thất điện hạ. Hắn vào trong cung chỉ dẫn điện hạ luyện kiếm pháp. Thất điện hạ không nói cho ngài sao?"

Lục Tiêu ánh mắt lạnh lẽo.

Cố Thanh Viễn cùng Lục Tiềm đột nhiên cảm giác được đỉnh đầu Lục Tiêu có một đám mây đen bao phủ, một cỗ khí lạnh ập vào mặt.

Trong tình thế nguy cấp, Lục Tiềm lập tức xoay người đổ hết trách nhiệm lên đại sư huynh, ngây thơ hỏi:

"Sư huynh chưa nói với lục ca sao?"

"Tiểu tử ngươi còn có chút tình nghĩa huynh đệ nào không?"

Cố Thanh Viễn lại một lần nữa nhìn thấy rõ bộ mặt giả dối của tiểu sư đệ.

"Cố... đại...hiệp?"

Giọng nói Lục Tiêu lạnh lẽo vang lên.

Cố Thanh Viễn lợn chết không sợ bỏng nước sôi, mỉm cười nhìn về phía tên nhóc lừa đảo.

"Cố mỗ lớn hơn ngươi không nhiều tuổi, gọi ca ca là được rồi."

Lục Tiêu nắm chặt nắm tay lạnh lùng nhìn Cố Thanh Viễn.

Cố Thanh Viễn hơi sốt ruột lên, đứng thẳng nghiêm túc giải thích:

"Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi. Ngày đó chỗ phòng riêng trong tửu lâu ta không nhận ra ngươi, cho đến khi vào cung gặp lại, ta mới nhớ ra. Nhìn thấy ngươi vì lừa ta một bữa ăn mà áy náy thực sự thú vị, liền trêu đùa một chút."

Lục Tiêu không để ý tới Cố Thanh Viễn, quay đầu nhìn về phía Lục Tiềm, hỏi.

"Ngươi thì sao, thất đệ? Nhìn thấy lục ca bộ dáng tự trách rất ngốc thú vị phải không?"

Đây quả thật chỉ là trò đùa. Cũng do Lục Tiêu bá đạo ăn không trả tiền trước, Cố Thanh Viễn mới trêu chọc hắn, hắn kỳ thực có thể tiếp thu, chỉ là sai thời điểm rồi.

Sai ở chỗ là hắn vừa mới thất tình, Cố Thanh Viễn lại nói cho hắn biết trước đây đối xử với hắn như một con khỉ dùng để tiêu khiển. Trọng điểm ở chỗ Cố Thanh Viễn còn cấu kết với thất đệ chơi xấu hắn. HunhHn786

Là tình địch đã cướp mất người yêu của hắn, những lời nói đùa của thất đệ, dù có ý tốt hay ác ý, lúc này đều giống như một sự sỉ nhục với hắn.

Lục Tiềm vốn cảm thấy rất thú vị, nhưng bây giờ nhìn thấy lục ca bộ mặt muốn ăn thịt người, liền không cảm thấy thú vị nữa. Hắn quay đầu dùng ánh mắt giục đại sư huynh xung phong chủ động nhận trách nhiệm.

"Ta sai rồi, lỗi tại ta."

Cố Thanh Viễn cảm giác tên nhóc lừa đảo tâm tình không giống lúc trước, rất thành tâm nhận lỗi.

"Ngày khác chúng ta lại đi tửu lâu, cho ngươi lừa gạt ta hai bữa ăn được chưa?"

Lục Tiêu không lên tiếng, hít sâu một hơi, quay người rời đi.

Nhưng một cái tay đã túm cổ áo phía sau kéo lại khiến Lục Tiêu không thể nhúc nhích.

Lục Tiêu mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy thất đệ mặt không hề cảm xúc nắm cổ áo phía sau giữ mình lại.

"Buông tay!"

Lục Tiêu cực kỳ hung ác vùng vẫy vặn vẹo vẫn không có thoát khỏi ma trảo của thất đệ.

Lục Tiềm nắm cổ áo lôi lục ca xoay mặt về phía sau, cưỡng ép Lục Tiềm đối mặt với hắn, nói:

"Ca lại lén lút đi khóc?"

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!"

Lục Tiêu mặt đỏ lên.

"Nguôi giận đi."

Lục Tiềm nhìn lục ca, giơ tay chỉ đại sư huynh, đại nghĩa diệt thân nói.

"Đánh hắn."

"Cái gì?"

Cố Thanh Viễn dùng ánh mắt biểu đạt phản đối Lục Tiềm.

"Ta tại sao phải đánh hắn? Gia không muốn vì một người như thế mà mất lễ nghi."

Lục Tiêu lạnh lùng nói.

"Vậy tại sao vì hắn khóc?"

Lục Tiềm nghiêng đầu nhìn chằm chằm lục ca.

"Trốn tránh khóc, so với ăn miếng trả miếng cái nào dễ chịu hơn?"

Lục Tiêu tức cười.

"Ăn miếng trả miếng? Giống như ngươi nói trở mặt liền trở mặt, chỉ nghĩ chính mình sảng khoái?"

"Ừ."

Lục Tiềm cảm thấy như vậy không có gì sai.

"Vậy à."

Lục Tiêu gật gật đầu.

"Vậy ta hiện tại liền ăn miếng trả miếng!"

Tiếng nói vừa dứt, Lục Tiêu liền vung nắm đấm hướng tới mặt Lục Tiềm, lại bị Lục Tiềm giơ tay chặn đứng.

Lục Tiềm giữ chặt nắm đấm của lục ca, nghi hoặc nói:

"Đại sư huynh trêu chọc ca. Nhi thần là bị ép buộc."

Lục Tiêu nhỏ giọng hỏi.

"Vậy ai ép buộc ngươi cướp đi A Dao?"

Lục Tiềm sững sờ, đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm lục ca.

Lục Tiêu trong mắt tràn đầy hận ý.

Bàn tay nắm chặt nắm đấm của Lục Tiêu dần dần buông lỏng ra. Lục Tiêu kinh ngạc nhìn thất đệ.

Lục Tiềm nhìn Lục Tiêu, nói.

"Dao Dao và Gia đã định rồi. Ca muốn đánh thì chỉ có lần này thôi, về sau xem như thanh toán xong."

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?"

Cố Thanh Viễn cảm thấy việc này có gì đó sai lệch, nhưng vẫn hiểu ý tiểu sư đệ. Tiểu sư đệ dự định chủ động chịu đòn, để tên nhóc lừa đảo hả giận. Hắn liền tiến lên phía trước nói.

"Muốn đánh cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Lục Tiêu quay đầu nhìn Cố Thanh Viễn.

"Cái gì?"

Cố Thanh Viễn nghiêm túc nói:

"Đừng đánh vào mặt."

Lục Tiêu hừ lạnh một tiếng.

"Được."

Lục Tiềm vừa nghe, vội vàng cọ phúc lợi.

"Vậy ca cũng đáp ứng Gia ba điều kiện."

Lục Tiêu quay đầu lại nói.

"Không có cửa."

"Tại sao?"

Lục Tiềm không phục:

"Ca đã đáp ứng đại sư huynh rồi."

Lục Tiêu giơ tay đem nắm đấm bóp kêu rắc rắc.

"Nếu muốn ăn miếng trả miếng mà không đấm vào mặt, ca khó mà nguôi giận."

Lục Tiềm chau mày.

"Trái tim nhi thần tan nát."

"Vô dụng, ca không mềm lòng."

Lục Tiêu lập địa thành ma.

Tiết Dao không tiện nói chuyện, đứng sang một bên, lòng đã tan nát.

Bảo bảo ấm áp không phải thật sự muốn đánh Lục Tiềm chứ? Xuống tay ác độc vậy sao?

Tiết Dao cảm thấy lo lắng muốn chết, nhưng không tiện đứng ra ngăn cản. Lục Tiềm cũng đã chấp nhận, nếu hắn đứng ra bao che khuyết điểm là muốn thể hiện ân ái tại chỗ, không phải chọc tức chết bảo bảo ấm áp sao?

Hắn không thể dính líu, chỉ có thể nhìn bảo bảo ấm áp phát cuồng đánh khuôn mặt đẹp trai của vị hôn phu nhỏ.

Hiện trường chỉ có Cố Thanh Viễn không biết rõ lý do. Hắn thắc mắc tại sao tội lỗi chuyển sang đầu tiểu sư đệ?

Sau một chốc lát im lặng, Lục Tiêu hít sâu một hơi, đột nhiên lao tới đấm vào mặt Lục Tiềm.

Lục Tiềm nhắm mắt lại, dùng sức nắm chặt hai tay chắp sau lưng, đè nén ý muốn tự bảo vệ mình.

Nắm đấm chung quy vẫn là dừng ở chóp mũi Lục Tiềm, cũng không rơi xuống được.

Lục Tiêu đầu óc trống rỗng. Thất đệ nhắm chặt mắt, cổ hơi co lại, bộ dáng hoảng sợ giống như khi còn bé.

Mỗi lần thất đệ lộ ra thần sắc đó, Lục Tiêu sẽ mở rộng cánh tay che chắn ở phía trước thất đệ, đứng mũi chịu sào chờ bị tam ca túm đánh.

Tại sao có một ngày như thế này, hắn biến thành kẻ đầu xỏ khiến thất đệ lộ ra thần sắc sợ hãi như vậy.

Quả đấm rất lâu không rơi xuống, Lục Tiềm sợ hãi và thiếu kiên nhẫn mở mắt ra. Hắn nhìn thấy lục ca giơ nắm đấm, đôi mắt ngấn lệ, ngây ngốc nhìn mình chằm chằm.

Sau một lúc Lục Tiêu thả lỏng nắm đấm, từ từ giơ ngón trỏ lên chọc vào trán Lục Tiềm, giống như khi còn nhỏ muốn răng dạy đệ đệ.

"Sau này nếu ngươi dám bắt nạt A Dao, ca tuyệt đối không tha thứ cho ngươi."

Lục Tiềm nghi hoặc nhìn Lục Tiêu.

Cố Thanh Viễn ở bên cạnh sửng sốt nhìn tình cảnh này. Trực giác nói với hắn, tên nhóc lừa đảo này hoàn toàn khác với những người mà hắn từng gặp trên giang hồ trước đây. Sự ôn hòa và tốt bụng của Lục Tiêu dường như đến từ trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy như một cơn gió mùa xuân ấm áp.

Nhưng mà....

Lục Tiêu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Viễn:

"Đến lượt ngươi, Cố đại hiệp."

Ánh mắt Cố Thanh Viễn sáng ngời, hé miệng nở nụ cười. Hắn cũng bắt chước bộ dáng sư đệ nhắm mắt lại chắp tay sau lưng, hơi cúi đầu đem trán hướng tới Lục Tiêu, chờ đợi "cái chọc nhẹ nhàng".

"Bộp! "

"Ặc!"

Lục Tiêu dùng đầu gối đá vào bụng dưới của Cố đại hiệp.

Cố Thanh Viễn ôm bụng dưới chậm rãi quỳ một chân trên đất. Hắn ngẩng đầu lên khó có thể tin nhìn về phía tên nhóc lừa đảo.

"Thật sự đá hả? Đãi ngộ cũng kém quá đi. Ta tốt xấu gì cũng là tiền bối ngươi..."

Lục Tiêu khẽ mỉm cười:

"Tiền bối thấy chiêu này đủ sát khí hay không?"

Cố Thanh Viễn:

"..."

Tên nhóc lừa đảo giả vờ ôn nhu!

Đảo mắt đã đến ngày đại hôn của Lục Kỳ Duệ.

Trong tiệc rượu, Lục Cẩm An bị mời uống đến ngà ngà say, đôi mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn hướng nội viện.

Nữ quyến đều ở nội viện uống rượu mừng, Lục Cẩm An không có cách nào vào bên trong chăm nom thê tử. Cả đêm đều là tâm thần không yên. Bỗng nhiên hắn nghe thấy có người sau lưng nhỏ giọng gọi.

"Đại ca!"

Hắn quay đầu nhìn lại thấy lão tứ hai tay dâng một bát trà.

"Trà giải rượu."

Lục Khánh Du nhẹ giọng nói với đại ca:

"Đại tẩu say rượu, nhũ mẫu đã dẫn người đi thiên viện nghỉ ngơi rồi. Đại ca không cần lo lắng."

Lục Cẩm An ánh mắt sáng ngời, giơ tay tiếp nhận bát trà, gật gật đầu với tứ đệ.

Lục Khánh Du gật đầu, đứng lên rồi lặng lẽ bước về chỗ ngồi của mình. Hắn vẫn như thường lệ, lặng lẽ quan sát các huynh đệ đang nói chuyện xung quanh mình.

Lục Cẩm An mới phát hiện, lão tứ ngồi ở ghế cuối cùng.

Không biết có phải do tác dụng của trà hay không, Lục Cẩm An thấy tỉnh táo hơn. Hắn nghĩ đến từ khi Đông gia rơi đài, lão tứ đột nhiên như biến mất. Chỉ sợ có người chú ý tới hắn, trường hợp cần thiết mới lặng lẽ xuất hiện, tận lực không để cho người chú ý.

Trước đây vì Hoàng hậu căn dặn, Lục Cẩm An không dám công khai qua lại cùng lão tứ.

Để có được chỗ đứng trong cung, Lục Khánh Du chỉ có thể cố gắng hết sức liều mạng nịnh bợ Lục Sùng Sơn.

Từ khi Lục Sùng Sơn chết rồi, Lục Khánh Du ăn ngủ không yên. Hắn không biết thân là "dư đảng" nên chờ đợi xử lý, hay là nên tự mình kết thúc.

Tự mình kết thúc coi như có chút cốt khí, nhưng hắn chết rồi, Nghi quý nhân ở hậu cung sẽ bị ức hiếp đến chết.

Nghĩ tới thuở nhỏ đã hứa chăm sóc tốt cho mẫu thân, Lục Khánh Du liền chấp nhận sống không bằng chết.

Người ta nói rằng trên đời này không có lối đi nào dẫn đến chỗ chết, chỉ cần nỗ lực dốc sức làm, luôn có lối thoát. Có lẽ ông trời chưa để mắt tới, nên chưa cho Lục Khánh Du một lối thoát.

Hắn đã phải dùng sức lực gấp trăm lần để làm việc và học tập so với các huynh đệ khác. HunhHn786 Hắn có bản lãnh thật sự, cũng có thể làm việc lớn, dù vậy phụ hoàng trước khi chết đã nhắc đến các huynh đệ khác, chỉ có hắn bị bỏ qua.

Dù sao hắn chỉ là hoàng tử do cung nữ sinh, mang vỏ bọc người hoàng tộc nhưng trước mặt các huynh đệ vẫn là hạ nhân, trước mặt nô tài không thể là chủ nhân. Đặt ở chỗ nào cũng khác người. Người chung quanh luôn âm thầm cười nhạo hắn.

Lục Khánh Du sống nhiều năm bấp bênh ở ranh giới, một lòng chỉ muốn thành Vương gia nhàn tản. Nhưng mà chỉ có một con đường để hắn đi tới là xuống mười tám tầng địa ngục.

Hắn không muốn liên lụy mẹ đẻ, nên đã làm bộ chai lì và mặt dày hơn tường thành, giả vờ không biết gì, cứ như vậy sống tiếp. Nếu trường hợp cần phải gặp mặt huynh đệ, hắn liền sử dụng bản lĩnh thành tâm thành ý nịnh bợ lấy lòng, không gây chướng mắt.

Đó chính là cách sống của Lục Khánh Du bây giờ.

Lục Cẩm An nhíu mày, đem trà giải rượu uống hết.

Tiệc xong, mọi người đang bận rộn đi náo động phòng. Lục Cẩm An vỗ vỗ vai Lục Khánh Du gọi hắn đi chỗ hành lang nói chuyện.

Lục Khánh Du bị doạ mặt trắng bệch, không biết có phải mình lấy lòng dẫn tới đại ca phản cảm.

"Tứ đệ quý phủ đã sửa sang xong chưa?"

Lục Cẩm An hỏi.

Lục Khánh Du gật đầu trả lời:

"Đa tạ đại ca quan tâm, trong phủ của đệ người ít ỏi, lại không có thê thiếp, có thể giảm bớt đi vườn hoa."

"Nên làm gì thì cứ làm. Chi phí đã dự tính trước cho ngươi, số bạc bị ngươi trả lại, vài ngày nữa ngươi cho người đến nhận đi. Đó là ý của phụ hoàng, ngươi không thể từ chối."

Lục Cẩm An trịnh trọng nói.

"Lệnh xuất cung sắp hoàn thành, chờ ngươi tu sửa xong vương phủ liền có thể đón mẫu thân về phủ chăm nom."

Lục Khánh Du ngẩng đầu nhìn về phía đại ca.

Lục Cẩm An khẽ mỉm cười:

"Lúc trước Vương tử Khiết Đan là ngươi để cho chạy trốn trong đêm?"

Lục Khánh Du kinh hoảng cúi đầu, suy nghĩ phải giải thích như thế nào.

Lục Cẩm An nhẹ giọng nói:

"Ngươi là sợ lão tam giết con tin khiến người Khiết Đan tức giận? Nếu không phải ngươi liều chết thả Vương tử Khiết Đan, e là lão ngũ đã sớm hi sinh trong trại địch."

Lục Khánh Du ngẩng đầu nhìn về phía đại ca, giọng run run nói:

"Khi đó đệ đệ cho là đại ca cũng bị bắt ở trại địch, nghĩ đến thuở nhỏ được đại ca chiếu cố, đệ đệ thật sự là không để ý nhiều lắm..."

Lục Cẩm An vỗ vỗ vai tứ đệ:

"Ta biết rõ, ngươi cũng phải biết, các huynh đệ đều biết cách làm người của ngươi. Đừng bận tâm quá khứ thị phi, về sau cứ sống cho tốt."

Cởi bỏ khúc mắc, hai huynh đệ lần đầu tiên sóng vai cùng đi trở về bàn rượu. Mọi người đều đã đi náo động phòng, tại bàn chỉ còn lại Tiết Dao ngồi cẩn thận lột vỏ tôm.

Lục Cẩm An hiếu kỳ sao hắn chỉ lột vỏ mà không ăn, liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiết Dao.

Tuy nhiên, ngay lúc Lục Cẩm An vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tiết Dao, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng. Hắn nghiêng người dùng mông húc bay Lục Cẩm An khỏi chỗ ngồi.

Lục Cẩm An dựa vào khinh công cân bằng thân thể, lảo đảo một chút rốt cục ổn định bước chân. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại thấy thất đệ vững vàng ngồi ở chỗ hắn vừa ngồi. Lục Tiềm đem một cái đĩa dấm chua cẩn thận để trước mặt Tiết Dao.

Húc bay đại ca cũng không làm rơi một giọt dấm chua nào.

Tay đang lột tôm của Tiết Dao cứng lại rồi. Hắn hoảng sợ nhìn về phía vị đại ca bị lu giấm chua đệ đệ húc bay.

Lục Cẩm An đứng thẳng người, miễn cưỡng bảo trì phong độ hỏi thất đệ:

"Ngươi tự đưa đầu qua, hay là để ta tự mình đi qua?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.