Từ lúc "tỉnh" lại đến bây giờ chưa được bao lâu, Ly Tương không biết mình đang ở trong tình cảnh nào nên khi thần thức vụt ra, hắn nhân đó lẩn đi theo bản năng.
Thần thức nhiều năm ở cùng cây Túc Xá nên lẫn vào đấy cũng khá an tâm, chỉ cần người tới tu vi không cao hơn hoặc không có ý tra xét thì sẽ an toàn.
Ly Tương vừa nấp vào tán cây, hắn có chút khó tin nhìn thể xác mình nằm đó nhưng rất nhanh, người tới đã tới.
Ly Tương nhìn thấy vậy thì có hơi bất ngờ.
Người tới vậy mà lại là tiên sứ, nhưng cũng chỉ có mình y đi vào, những người khác hẳn là tu vi không đủ
"Không ngờ đuổi tới nhanh thật, mình còn nghĩ có kẻ khác nữa cơ." Ly Tương nghĩ, sau đó hắn nhìn lại tình cảnh của thể xác mình đang nằm vắt vẻo trên ấy, hắn bất chợt có chút ngại.
"Sư huynh!" Tiên sứ bất chợt kêu hoảng. Y kêu xong thì điểm chân nhảy lên chạc cây hắn đang nằm, đỡ người xuống đất.
"May đấy." Ly Tương nghĩ, "Bằng không lát nữa trở về xác được lại đau lưng đau cổ."
Tiên sứ đó là sư đệ thứ năm của hắn, Ương Túc Y.
"Vậy ra nơi đây là vực Phù Quang." Hắn nhủ.
Ba năm trước, lần ở Yêu Châu soi gương hồ ly hắn đã thấy gương mặt quen thuộc ấy. Khi đó hắn đã nghĩ cảnh tượng đó mình còn chưa từng gặp, hắn có chút không dám tin và kinh sợ. Bây giờ khi chính mình thấy y, thấy những người hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912467/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.