Tiết Tử Dung cầm ô đi về phía trước.
Bây giờ đã là mùa đông nhưng đỉnh Túc Phong quanh năm gió tuyết mịt mù nên y chẳng có bất kỳ cảm giác nào cả, thậm chí y còn cảm thấy mùa đông thật tốt, không ai đến đây. Y đi hết non nửa canh giờ, đi từ mùa đông trên đỉnh Túc Phong đến mùa đông bên ngoài đỉnh núi mới tới được mùa hè ở rừng độ kiếp của núi Thúy Vi.
Rừng độ kiếp.
Đúng như tên gọi, đó là nơi tu sĩ núi Thúy Vi khi đến kiếp kỳ sẽ đến để độ kiếp.
Tu sĩ thường thường lúc vượt kiếp, có người ở nơi ngẫu nhiên, có người bế quan rồi độ kiếp trong đấy, có người chọn rừng độ kiếp để tránh ảnh hưởng xung quanh khi "nhìn" đến kiếp kỳ của mình.
Lẽ ra, trường hợp của mình nên bế quan nhưng Tiết Tử Dung lo đau đáu sư huynh nên y không hề có ý định bế quan. Sau khi y chạy về từ thành Thủ Thiên thì đi gặp vị Bùi sư huynh kia sau gần trăm năm không qua lại, kế đó y dỗ dành đại sư huynh mình đến chỗ Tô Mộc chơi còn bản thân thì chạy tới rừng độ kiếp.
Tiết Tử Dung kết được đan chưa đến trăm năm, làm gì có chuyện y sắp đến lúc vượt kiếp. Huống chi con đường từ Kết Đan đến trở thành Thánh Nhân không dễ đi.
Thánh Nhân phải có đạo tâm, kế thừa đại đạo. Mà đạo tâm ấy phải là thứ được mài giũa đến không còn góc cạnh mới được đất trời khảo nghiệm. Một kẻ Kết Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912430/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.