Ly Tương thật sự mong mình có thể nói như vậy, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến đầu môi, bao nhiêu tâm tình bỗng chốc dội ngược trở về.
Bởi vì hắn sợ.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Tiết Tư Dung, hắn đành tiếp tục giả vờ là thân xác không hồn kia: "Lạnh."
Mà cái này cũng không tính là hắn nói dối. Khoảnh khắc chạm vào thân thể này, cái lạnh kỳ dị xộc vào thần thức khiến hắn suýt đông lại. Rõ ràng da thịt ấm áp, nhưng tại sao bên trong thân thể lại lạnh căm đến vậy kia chứ?
Tiết Tử Dung nghe hắn nói vậy thì đưa tay sang giúp hắn khép lại vạt áo choàng lông, vừa làm vừa nói: "Đều tại đệ, năm đó vừa độ kiếp xong đã đưa sư huynh lên núi tuyết bế quan cùng sư thúc. Dù đệ có dùng linh khí chặn lại nhưng khi đó thân thể huynh không có thần thức làm chủ, khó tránh khỏi bị cái lạnh xâm nhập vào cơ thể. Sau này từ từ tịnh dưỡng là được."
Giọng nói y đều đều lại cẩn thận, chẳng chút qua quýt, hành động lại tỉ mỉ, quen tay như thể y vẫn làm thế suốt trăm năm qua.
Sống mũi Ly Tương cay cay, hắn chẳng còn tỉnh táo nhận ra ẩn ý trong lời nói của sư đệ mình.
Cho đến khi Tiết Tử Dung kéo hắn vào lòng, bàn tay y đặt trên lưng hắn chậm rãi vỗ về, y nói khe khẽ: "Đệ chờ được huynh rồi."
Nghe đến đây Ly Tương chợt giật mình, suýt nữa hắn đã đẩy sư đệ mình ra theo bản năng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912417/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.