Chương trước
Chương sau
Lẽ thường, linh đài của thân thể Trúc Cơ không cách nào tiếp nhận nổi áp lực từ thần thức của Thánh Nhân. Vào giây phút thần thức Ly Tương bị kéo vào linh đài và dung hợp lại, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu hắn là: "Chết chắc rồi!"

Cơ mà còn may, thân thể này dù có nói thế nào thì cũng thuộc về hắn, miễn cưỡng có thể chống đỡ được một thời gian. Chỉ là chống chọi thế nào thì cũng có giới hạn. Hắn còn chưa kịp bị đại trận hộ sơn công kích thì thân thể hắn đã suy sụp.

Nhưng dẫu có tồi tàn thế nào thì đó cũng là nhà hắn, cũng chịu trách nhiệm chở che hắn khỏi những mưa gió bên ngoài.

Thần thức Ly Tương nấp trong linh đài đó, lúc hắn lịm dần đi thì được sư đệ mình đưa về đỉnh Túc Phong. Đại trận hộ sơn bấy giờ nhận ra thân thể hắn, chẳng những không bài xích mà còn vỗ về.

Những cái sai gộp lại, hắn mới có thể về đến nhà.

Tiết Tử Dung xông lên núi, y đưa người đến chỗ Lục sư huynh mình, mà Cửu sư huynh y cũng đã ở đó từ bao giờ.

Nhìn thấy Tiết Tử Dung cõng Ly Tương trên lưng, Tô Mộc cũng không quá để ý. Bao nhiêu năm qua đi, sư đệ hắn cõng hay bồng bế sư huynh mình cũng không còn gì lạ lẫm nữa. Bao giờ thấy Tiết Tử Dung không lo tới thân xác này mới làm lạ.

Tiết Tử Dung có biết hay không Tô Mộc không biết, nhưng đến cả Kiều Trác Việt đầu óc thẳng tưng cũng lờ mờ nhận ra gì đó.

Tiết Tử Dung vừa trông thấy Lục sư huynh mình, y quên cả chào hỏi đã nói: "Lục sư huynh, huynh xem nhanh,... Huynh ấy đột nhiên nôn ra máu!"

Bấy giờ Tô Mộc mới thay đổi sắc mặt.

Thân thể đại sư huynh không có thần thức trấn trụ, chỉ là cái xác rỗng, tay có thể gãy, chân có đứt chỉ có những căn bệnh thuộc về nội trạng là không thể xảy ra, bao gồm cả thổ huyết.

Tiết Tử Dung đỡ Ly Tương ngồi vào ghế, y đưa tay phủi những hạt tuyết trên người Ly Tương vừa nhìn Lục sư huynh mình cầu cứu. Tô Mộc vội bước tới cho một tia linh khí đi vào thăm dò.

Thôi Bạch Hạc ngồi cạnh bên bỗng dưng nói: "Đệ không biết lý do à?"

Tiết Tử Dung gấp đến độ xem nhẹ sự tồn tại của Thôi Bạch Hạc.

Linh khí của Tô Mộc vào trong thân thể của Ly Tương, mỗi một bước đi, hắn càng thêm kinh ngạc.

Kinh mạch và linh đài trống rỗng khi trước bỗng dưng đã được lấp đầy, sức sống ùa về đến tấp nập.

Tô Mộc là y tu, không dễ gì Kết Đan, bằng vào tu vi của hắn chỉ thấy được sự sống đang nảy mầm trong thân thể của sư huynh mình.

Ly Tương ấm ức ngồi xổm trong linh đài để sư đệ mình nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh, đợi đến khi tia linh khí đó thoát ra ngoài, hắn mới trèo ra khỏi linh đài, bám lên thành ngoài linh đài.

Kế đó, thân thể hắn mới chậm rãi mở mắt.

Tô Mộc kinh hồn táng đảm nói với Tiết Tử Dung: "Huynh biết là đệ nhớ sư huynh nhưng cũng không thể tùy tiện tìm một tàn hồn lấp vào, lừa mình dối người như vậy."

Theo ý của hắn, Tiết Tử Dung đã là Thánh Nhân, kết giới do y dựng nên tàn hồn, du hồn bình thường sao xâm nhập được, mà tu sĩ cảnh giới, tu vi cao chẳng ai rỗi hơi đi cướp một thân thể Trúc Cơ, chẳng dùng được bao lâu đã hỏng này. Cho nên chỉ có thể là Tiết Tử Dung đưa tàn hồn vào đấy, để thứ đó giả làm sư huynh bọn họ.

Tiết Tử Dung: "..."

Tiết Tử Dung bỗng cảm thấy Tô Mộc đang miêu tả y như kẻ rồ dại. Y liếc nhìn Ly Tương bấy giờ đã mở mắt ra, người cũng đang nhìn mình và hai sư đệ khác. Y bỗng cảm thấy mình không thể chịu nỗi oan này bèn lên tiếng: "Đệ không…"

Sau đó y nghĩ tới chuyện quan trọng hơn bèn nói: "Không phải tàn…"

Nhưng lời nói ra chưa hết thì lại xoay chuyển: "Huynh ấy có sao không?'

Tô Mộc nói thật: "Huynh cảm thấy linh đài của sư huynh chịu áp lực rất lớn, có xu thế muốn sụp đổ nhưng lại chẳng thấy gì khác lạ, cũng không sụp đổ. Tử Dung, đệ nói thật đi, đệ tìm đâu ra tàn hồn mạnh đến vậy?"

Tiết Tử Dung nghe Tô Mộc nói thì lén thở phào, y ngồi xổm xuống trước mặt Ly Tương, cầm lấy tay hắn.

Bàn tay Ly Tương vẫn lạnh căm đến lạ.

Sau khi vượt kiếp, thân thể không hồn phách ngâm trên đỉnh tuyết ít nhiều chịu lạnh, dù Tiết Tử Dung dùng chân khí của y để giữ ấm nhưng vẫn khó tránh khỏi thân xác phải chịu khổ.

Bây giờ thần thức trở lại, bàn tay ấy lẽ ra phải dần ấm lên…

"Huynh ấy không phải…"

Tô Mộc nhìn vẻ mê mẩn trong mắt sư đệ mình thì càng thêm chua xót, hắn nói: "Đệ bầu bạn với con rối mang hình hài đại sư huynh mấy mươi năm huynh không nói, đệ tìm lại được thân thể huynh ấy, chăm nom từng chút huynh cũng đau lòng. Nhưng Tử Dung, tại sao đệ lại quẫn trí tìm du hồn nhét vào thân thể huynh ấy."

Tô Mộc càng nói càng thấy khó thở: "Cho dù huynh ấy, huynh ấy cứ vô tri vô giác như vậy đệ cũng không nên làm thế."

Ly Tương: "..."

Vậy ra cái thứ đồ chơi hắn từng thấy là con rối sư đệ hắn làm ra chứ không phải yêu vật à?

Mặc dù từng tận mắt nhìn thấy "mình" bị "lột da" nhưng hắn vẫn có hơi ngỡ ngàng khi chính tai nghe Tô Mộc nói. Hắn hơi cúi đầu, nhìn đứa sư đệ nhỏ nhất đang ngồi trước mặt mình.

Sau đó hắn chậm rãi xoa đầu y, phủi những hạt tuyết khỏi đầu, vai Tiết Tử Dung.

Đã bao năm không có thân thể, bây giờ vào lại rồi nên hành động của hắn có hơi cứng nhắc, lọt vào mắt Tô Mộc lại trở thành "sư đệ phát điên rồi, muốn có sư huynh bầu bạn mà không tiếc tự lừa mình dối người".

Có khi nào, đệ ấy sẽ hoàn toàn chìm đắm rồi sau đó làm ra những chuyện…

Trước kia Ly Tương là một thân thể vô tri, Tiết Tử Dung có nghĩ gì thì cũng còn sợi dây níu y lại, mà nay du hồn đó không biết ở đâu chui ra, sinh thời là kẻ ra sao. Nếu để thứ đó chiếm lấy thân xác sư huynh mình, không biết có xúi bẩy Tử Dung làm điều sằng bậy hay không?

Tiết Tử Dung vừa hưởng thụ sự chiều chuộng của sư huynh vừa nghe Tô Mộc nói ra bao nhiêu chuyện y từng làm. Những chuyện y làm, dù có làm trước mặt người cả thiên hạ y cũng chẳng chút ngại ngùng, coi đó là chuyện hiển nhiên nhưng chỉ nói trước mặt Ly Tương thôi cũng đủ làm cho y xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

Trăm năm qua, y không muốn vừa gặp lại đã để cho Ly Tương cái ấn tượng mình là kẻ điên loạn, hành xử bừa bãi, làm nhiều việc đáng xấu hổ kia.

Y bắn cho Tô Mộc ánh mắt đe dọa.

Tô Mộc: "Đệ liếc huynh làm gì? Cho dù đệ là Thánh Nhân huynh cũng phải nói… Đệ…"

Ly Tương đưa tay lên xoa đầu, hắn cũng không biết mình đau đầu vì di chứng thần thức ép lên linh đài khi nãy hay bị Tô Mộc nói một loạt chuyện khó tin.

Hắn… Hắn cần thời gian làm quen lại.

Vậy là trong lúc Tô Mộc đang nói huyên thuyên, Ly Tương đã bỏ tay xuống, hắn từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Lục sư đệ mình.

Tô Mộc theo bản năng lùi lại đề phòng, nhưng dù thân xác Ly Tương tu vi Trúc Cơ nhưng là kiếm tu Trúc Cơ, Ly Tương giơ tay ra, trước khi Tô Mộc kịp lùi lại, hắn đã cốc vào trán sư đệ mình.

Ly Tương đánh nhẹ thôi, nhưng chuẩn xác đánh vào vị trí ưa thích.

Tô Mộc bưng trán, u oán nhìn Tiết Tử Dung - kẻ điên loạn dung túng cho tàn hồn kia làm bậy và thân xác Ly Tương - bên trong chứa tàn hồn kia.

"Ký ức thân thể…"

Ly Tương: "..."

Tô Mộc nhìn Thôi Bạch Hạc cầu cứu nhưng Cửu sư đệ dùng vẻ mặt tiếc hận "nhìn" hắn.

Tiết Tử Dung đã đứng sau lưng Ly Tương, y nói: "Huynh nghĩ đệ sẽ để tàn hồn làm tu hú chiếm tổ sao?"

Sau đó y đặt hai bàn tay lên hai bên vai Ly Tương, lơ đễnh phủi những hạt tuyết khác rồi nói bằng cái giọng vừa vui mừng vừa đau xót: "Đại sư huynh về rồi."

Bấy giờ Thôi Bạch Hạc cũng nói: "Đại sư huynh về rồi."

Tô Mộc không cách nào tin được.

"Sao nào, đệ muốn huynh kể lại chuyện đệ thích mặc quần hoa cho mọi người nghe sao?" Ly Tương nở nụ cười uy hiếp.

Tô Mộc cũng do Ly Tương nuôi lớn, đứa sư đệ này, hay bất kỳ đứa nào có sở thích quái dị ra sao hắn đều nhớ rõ.

Trong suốt tám mươi năm lấy về ý thức của thần thức, những đêm ngồi trong cây Túc Xá, hắn chán đến chẳng việc gì làm là bắt đầu nghĩ ngợi chuyện xưa.

Chẳng quên chút nào.

Nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Tô Mộc, Ly Tương cười nói: "Sao Túc Phong lạnh thế này? Ai ở Tiết Khí đài đây?"

Không ai trả lời hắn, chỉ có Tiết Tử Dung khoác tấm áo choàng lên vai sư huynh mình.

Ly Tương bước ra cửa nhìn hoa tuyết bay ngoài sân.

Hắn đã về nhà thật rồi.

Tin Ly Tương thật sự trở về theo tuyết bay đi khắp núi Thúy Vi. Có người không tin, có kẻ ngỡ ngàng. Ai nấy đều ùn ùn kéo đến gặp, kể cả trưởng bối các đỉnh. Ly Tương không biết phải làm sao, may mà Tiết Thánh Nhân thấy vẻ bối rối trong mắt hắn nên không cho ai gặp, ngoài mặt nói là sư huynh phải gặp trưởng bối trên đỉnh trước rồi đưa người về viện.

Gặp được Tô Mộc, Bạch Hạc và Tử Dung nhưng còn những người khác thì sao? Ly Tương không khỏi thấp thỏm không yên. Cả sư thúc và sư phụ nào phải kẻ chưa trải, chớp mắt sẽ nhìn ra sự chênh lệch giữa thân thể và thần thức hắn.

Tiết Tử Dung thấy Ly Tương nghĩ ngợi nhiều, y không nhắc đến chuyện đã báo cho các sư huynh khác, chỉ đêm nay, chậm nhất là sáng ngày mai mọi người sẽ quay về, y sợ hắn thêm cảm giác nặng nề. Y che ô đưa người về, lúc đi đến cửa viện thì bỗng phất tay.

Một cơn gió phất ra.

Sau đó "ầm" một tiếng, bệ đá nhà Thất Thất vỡ nát.

Tiết Tử Dung nói: "Huynh còn nhớ trò này không?"

Ly Tương giật giật khóe môi, bao nỗi sầu lo đều tan mất.

Sao sư đệ hắn vẫn thích cái trò dã man này nhỉ?

"Đệ làm vậy không hay lắm…" Ly Tương bày ra bộ dáng huynh trưởng biết đúng sai.

Tiết Tử Dung vẫn dùng ánh mắt mong mỏi nhìn hắn, bất đắc dĩ, Ly Tương bèn búng một tia linh lực. Hắn khống chế tránh khỏi lộ ra tu vi.

Linh lực của hắn không ào ạt, uy lực như Tiết Tử Dung khai triển, kế đó bệ đá còn lại cũng nổ tanh bành, đá bay tứ tán trong tuyết.

Ly Tương sững sờ nhìn thân thể mình.

Hóa ra thân thể Trúc Cơ đã phong kín tu vi Thánh Nhân của hắn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.