Suốt đêm hôm đó, đệ tử đỉnh Túc Phong vội vã chạy về.
Như Chương Kha, trăm năm qua y đi theo Kiều Trác Việt, quay về cũng là nhờ thuật súc đất của sư huynh mình.
Thẩm Đề Sương không ở trên núi nhưng cũng không cách quá xa. Những người khác đa số đều ở lại núi Thúy Vi. Ngay cả Thịnh Minh ở Yêu Châu cũng chả cần linh thuyền, dùng yêu lực lên đường.
Đêm xuống, đa số đã có mặt ở Phù Uyển Cư nhưng lại chẳng gặp được Ly Tương.
Viện của hắn bị kết giới Thánh Nhân bao trùm, ngay cả Kiều Trác Việt nếu muốn phá kết giới này e cũng phải phí sức.
Tô Mộc đành nói: "Dù sao người cũng về rồi, không gấp gì một đêm."
Thịnh Minh dè dặt hỏi: "Đó là đại sư huynh thật sao?"
Không riêng gì y, ai cũng có câu hỏi đó. Đến cả Tô Mộc đã gặp người thật cũng có chút khó tin. Chỉ có Thôi Bạch Hạc nói: "Nếu không thì là ai? Tử Dung sẽ cho ai khác hay thứ gì chiếm đoạt thân xác đại sư huynh sao?"
"Đệ ấy điên cũng không phải ngày một ngày hai, không lẽ đệ không biết?" Chương Kha tức giận phản bác, "Giờ đây Tử Dung đã là Thánh Nhân, thuật pháp phù chú của đệ ấy chúng ta cũng không nhìn ra được."
Thịnh Minh gấp rút lên đường, đến nơi người còn chưa hít thở đều đặn được đã nghe sư huynh mình cãi cọ, hắn mệt nhọc nói: "Đệ mặc kệ! Bây giờ không gặp được đệ phải nghỉ ngơi trước đây."
Đứng chờ cũng không có tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912413/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.