"Vậy còn sự thật?" Ly Tương hỏi.
"Sự thật? Đó là tộc Nhất Tâm mang dòng máu đặc thù lại không phải đổi vận, rất nhiều tu sĩ đều thèm muốn. Thôi thị bán đứng họ khiến cả tộc bị vây hãm, không còn cách nào khác, tộc trưởng Nhất Tâm tộc bấy giờ liên hệ với Tứ Thánh, dùng cái chết để mượn cớ đưa cả tộc Nhất Tâm đi trốn, cũng để xóa bỏ dòng máu tai họa kia."
Vậy vào thời khắc ông ta vẫn lạc, có biết cả tộc Nhất Tâm sống còn không bằng chết, nhân hình cũng chẳng thể giữ lấy được không?
Tai họa nào mà phải trả giá bằng bao nhiêu thế hệ tộc người?
Rốt cuộc là bọn họ lẩn tránh tu sĩ hay lẩn tránh thiên quy kia?
Còn họ Thôi bán đứng họ? Là bán đứng hay là kẻ chủ mưu?
Ly Tương không chắc nữa, hắn nghe Ly Nguyên Thượng lạnh nhạt nói ra bí ẩn lớn nhất của huyền môn mà chẳng dám nghĩ tiếp, chỉ mấp máy môi: "Vậy Bạch Hạc…"
"Chỉ là dòng máu còn sót lại của họ Thôi, không liên quan năm đấy."
"Cả tộc Nhất Tâm đến nhân hình còn chẳng giữ được, tại sao Tứ Thánh…" không bảo vệ họ ở lại nhân gian, cứ phải đi đến nơi cùng cực đó.
"Tứ Thánh cũng không phải vạn năng, bọn họ không thể công khai che chở cho tộc nào, nhất là tộc đó dưới trướng Yêu Châu, huống chi muốn rửa sạch dòng máu đó thì chỉ có vực Phù Quang do họ kiến tạo mới làm được." Ly Nguyên Thượng nói.
"Vậy thời hạn là bao lâu?" Ly Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912408/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.