Vừa bước ra khỏi đại điện, Ly Tương có hơi kinh ngạc khi tất các các sư đệ đều đã có mặt. Bỗng chốc hắn cũng không biết mình sinh ra chứng sợ đám đông từ bao giờ.
Hắn hít thật sâu rồi bước ra, còn chưa kịp giẫm lên vũng nước đọng dưới chân, Tiết Tử Dung đã bung ô ra che cho rồi kéo hắn tránh khỏi vũng nước đọng ấy.
Chương Kha không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó chịu nhìn hành động của vị sư đệ này.
Ly Tương không để ý đến ai, hắn đi thẳng vào giữa các sư đệ sư muội của mình.
Chẳng ai lên tiếng cả.
Lòng hắn khẽ thở dài.
Sau cùng, vẫn là Thôi Bạch Hạc mắt mù nắm lấy bàn tay trong lớp áo choàng của hắn: "Sư huynh, vất vả rồi."
Ly Tương có hơi kinh ngạc, sau đó hắn bỗng nở nụ cười, nói với sư đệ mình: "Sao huynh lại quên mất đệ họ Thôi nhỉ."
Mười đứa sư đệ của Ly Tương đứa nào cũng biết Thôi Bạch Hạc không thích ai nhắc đến họ Thôi trước mặt y cả. Bỗng dưng đại sư huynh phạm vào việc này, bọn sư đệ ai cũng kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn đó là Thôi Bạch Hạc nở nụ cười, nếu nhìn kĩ sẽ thấy y thật sự mãn nguyện. Thôi Bạch Hạc nói: "Huynh yên tâm."
Sau đó hắn quay sang nói với Tiết Tử Dung: "Đệ đưa sư huynh về nghỉ ngơi đi."
Quả thật Tiết Tử Dung không còn gì vui hơn nhưng y không dám quyết định. Kiều Trác Việt thì nổi giận, hắn nói: "Đệ nói cái gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912409/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.