Lúc Tiết Tử Dung chạy đến tháp Ngọc Bài thì người đã rời đi, trong tháp trừ mấy ngọc bài đệ tử lơ lửng cũng chỉ còn lại thần thức của Ly Nguyên Huyền trấn giữ.
Tiết Tử Dung không che giấu được sự tức giận, y nói: "Sư thúc lừa con!"
Ý thức của Ly Nguyên Huyền lại tỏ ra hết mực thờ ơ: "Không ai lừa con hết. Tất cả là điều phải xảy ra."
Tiết Tử Dung nghe xong thì không đôi co nữa, y lướt ra khỏi đỉnh Túc Phong, đuổi theo xuống chân núi nhưng Ly Tương như hòn đất rơi vào dòng nước, chẳng thấy tăm hơi đâu.
"Huynh cho là đệ còn là đứa trẻ vô tri năm đó sau?" Y nhủ, sau đó quay về Phù Uyển Cư.
Mà trong lúc này, đệ tử chấp pháp Bùi Nhu cùng với mấy đệ tử khác đã gửi Văn Tín đến đỉnh Túc Phong.
Văn Tín chỉ là một quyển trục không có chữ nào cả, nhưng nó đại biểu cho lời triệu tập, người nhận được nó sẽ phải đến trước mặt chấp pháp trưởng lão tường trình vấn đề được hỏi.
Mà vấn đề được hỏi của Văn Tín này là trăm năm qua Ly Tương đã ở đâu.
Theo một ý nghĩa nào đó, Văn Tín là lời hỏi tội công khai.
Tiết Tử Dung vừa bước vào viện thì Văn Tín cũng vừa đến. Y vừa cầm lấy quyển trục thì gần như nội dung được rót linh lực truyền đến không chỉ thần thức y mà còn là của tất cả người ở núi Thúy Vi.
Thấp thoáng đó đây trong Phù Uyển Cư vang lên tiếng mắng: "Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-nho-thuong-dai-su-huynh/2912404/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.