Sơn động, chỉ là một sơn động bình thường.
Có điều nó to rộng, khô ráo, tốt hơn rất nhiều so với phải ăn ngủ ngoài trời giữa chốn hoang dã, bên trong có một chiếc giường gỗ giản dị và hố đất để nhóm lửa, bên ngoài có nửa cánh cửa gỗ, dùng để phòng ngừa dã thú, rắn rết côn trùng về đêm.
“Ngươi thật đúng là nuôi thả nơi hoang dã,” Cố Liệt chê cười Địch Kỳ Dã, nhớ tới bản tính vừa rời khỏi chiến trường lập tức yêu sạch quá mức của hắn, còn cảm thán nói: “Làm khó cho người rồi, thật không dễ.”
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt đối với giễu cợt đến từ Chủ Công.
Di thể của ăn mày già đặt trên giường gỗ nằm trong góc động, nhóc ăn mày vừa mới biết được nơi này ban đầu là chỗ ở của Địch Kỳ Dã, nhìn Địch Kỳ Dã bất an, nói xin lỗi: “Ta không biết nơi này vốn có người ở.”
“Không cần nghĩ nhiều,” Địch Kỳ Dã đương nhiên sẽ không so đo chuyện này, “Ngày trước ta bị bắt cóc tới đây, nên tìm một chỗ để náu thân thôi. Sơn động này cũng không phải do ta đào, mà đã có từ đầu rồi, nó có thể giúp đỡ ngươi ta, âu cũng là duyên phận.”
Nhóc ăn mày yên lòng, nhưng vẫn rất trịnh trọng nói cảm ơn.
Ngày gần đây nó chịu đại bi đại hỉ, thật sự đã trải qua quá nhiều, mới ban nãy kẻ thù của nó đã thân vẫn, đến bây giờ nó vẫn đang ngơ ngác, chỉ là đại nạn suốt hai ba ngày, khiến nó tạo thành thói quen cố sức chống lên vẻ trấn định.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-do-giap-sat-dong-de-vuong/1190681/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.