Lâm Ngôn Hy bị rơi xuống vách núi, cũng mai có cổ cầm liền không sao.Y đang ngồi trên cầm mà lơ lửng trên không, vừa tiết kiệm linh lực mà vừa không cần tốn công.
"bay thấp với chậm thôi " Lâm Ngôn Hy vẫn cảm thấy tốc độ chậm mà thấp là an toàn nhất, y vẫn quý mạng sống mình lắm, chỉ là nói ra lại cảm thấy bản thân không tin tưởng cổ cầm vậy nha.
Cổ cầm lắc lư qua lại mấy cái, nó cảm thấy mình xui xẻo lắm mới gặp chủ nhân này. Vậy mà còn không tin mình nữa, càng nghĩ cổ cầm càng thấy ức chế, nó lắc qua lại mấy cái đến khi Lâm Ngôn Hy la oai oái xin tha mới thôi.
"xin lỗi được chưa, có cần giận dỗi vậy không?" Lâm Ngôn Hy bĩu môi, tay ôm lấy cây đàn nói.
"mi là một cây cầm mà cũng biết giận dỗi hả? sao tính khí lớn quá vậy " Lâm Ngôn Hy lẩm bẩm nói, nhưng cổ cầm nghe thấy liền không hài lòng lắc lư hai cái tỏ vẻ, nếu nói nữa liền cho rơi xuống nó không chở nữa.
Hai người xôn xao, lộn xộn một lúc lâu thì Lâm Ngôn Hy cảm thấy bay đã lâu như vậy mà toàn là sương với sương không vậy?Y nghi ngờ mà lấy ngón tay gõ gõ vào thân cầm hỏi.
" Thanh Linh ngươi có chắc là mình đang bay đúng hướng không?"
Thưởng cổ thần khí cổ cầm Thanh Linh dừng lại ngay lập tức, nó cũng tự hỏi là mình bay đứng hướng chưa ta.
" nè nè đừng bảo là mi không biết đừng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-kich-ban-nay-khong-dung/3651753/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.