Bắc Tử Mịch im lặng, nàng chỉ nói một chút lại hung dữ đến vậy. Nam nhân thế kỷ 21 thật là keo kiệt, nàng mới không cần. Từ sáng đi bộ khiến nàng mỗi mệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên lưng Bạc Phi Vũ.
Nghe tiếng thở đều đặn, hắn dừng bước, nhìn ra sau thiếu nữ đang dựa đầu vào vai mình ngủ ngon lành. Trong lòng lại hiện lên vài phần ấm áp, muốn bảo vệ. Hắn đang nghĩ gì, cho dù thế nào cô cũng là Bắc Tử Mịch.
Trong mơ nàng trở về năm 12 tuổi, không một công chúa hoàng tử nào muốn chơi cùng nàng. Tại vì mẫu phi không được sủng ái, nàng cùng Hoàng Huynh chính là dựa vào nhau mà sống. Cũng từ đó nàng đến giờ cũng không có phu quân, nam nhân đều giống nhau, sẽ có mới nới cũ, sao nàng phải đẩy bản thân vào tình thế đó.
Khung cảnh đột nhiên chuyển, nàng đang đứng trong ngôi nhà rộng lớn, đây là nhà của Bắc Tử Mịch nguyên chủ. Bên dưới có tiếng động cùng tiếng mắng chửi rất lớn. Bắc Tử Mịch chạy nhanh xuống, phòng khách đứng 6-7 người đàn ông, nàng không thấy được rõ mặt bọn họ chỉ là thấy được dáng người.
Lại nhìn xuống dưới là một nữ tử đang quỳ, trên mặt có yêu, có hận, có đau khổ. Đây là nàng, gương mặt này là nàng. Bắc Tử Mịch cả kinh, đưa tay muốn chạm và nữ tử đó nhưng không được. Phía sau nàng là hai thân xác trung niên. Bắc Tử Mịch hoảng hốt kêu "Mẹ"
Chỉ thấy giọng nữ tử vang lên " Tiêu Lãnh Tuyết, Bắc Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-bon-cung-la-cong-chua/3595752/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.