Bắc Tử Mịch ngẩng đầu, đôi tay che đi ánh sáng mặc trời chiếu thẳng vào trong mắt. Đứng trước mặt nàng là nam tử cuồng ngạo tuấn lãnh, hắn lúc này đang ôm bụng cười ngặt ngẽo. Nàng hơi đơ người ngắm nhìn, nam nhân này đẹp đến vậy.
Thấy thất thần trong mắt nàng, lòng hắn đột nhiên vui vẻ "Bắc Tử Mịch, cô đây là muốn bị tôi hút hồn đi"
Nàng khinh bỉ, nhan sắc không bằng hoàng huynh cô, hút hồn cái gì. Bắc Tử Mịch tử nhỏ đã tiếp xúc với Hoàng Huynh, nàng sớm đã miễn dịch với cái đẹp. Huống chi nam nhân của Tống Thiên Nhan, ai không phải cực phẩm, nàng chính là nhìn đến phát ngán.
Thấy vẻ mặt khinh bỉ của nàng, hắn tức tối đi đến trước mặt nàng, đưa tay nắm lên cầm nàng, đưa đến gần mặt mình. "Bắc Tử Mịch nhìn kĩ đi, tôi không đẹp sao ?"
" Mạc An Nguyệt, bỏ ta ra. Ngươi lên cơn" Nàng nhăn nhó, từng tiếng gằn lên. Từ ngày đến đây nàng chịu đủ mọi thứ, giờ hắn lại dám bốp mặt nàng. Đáng xử trảm, bổn công chúa muốn trảm ngươi.
Hất bàn tay hắn ra khỏi mặt, nàng đưa tay xoa cầm, đau chết mất. Hắn muốn bẻ gãy cầm nàng sao. Mạc An Nguyệt kéo nàng đứng dậy, bất ngờ Bắc Tử Mịch mất thăng bằng dựa vào lòng ngực vững chắc.
Mùi hương thoang thoảng bay vào chóp mũi hắn. Không phải mùi nước hoa nồng nặc, nó nhẹ nhàng thanh nhã. Khiến hắn lại một chút say mê.
Bắc Tử Mịch ngượng ngùng, nam nữ thọ thọ bất thân. Muốn đẩy hắn, nàng đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-bon-cung-la-cong-chua/3595753/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.