Bắc Tử Mịch trầm mặc, trong kí ức của cô hiện lên đoạn ký ức đen tối, trong thâm cung giá lạnh, một cô bé ngồi trong đám tuyết, đôi tay bị đập vào đá mà chảy máu, nhiễm đỏ cả vùng tuyết trắng, hai mắt lửa giận nhìn một nữ nhân đang đứng.
" Bắc Tử Mịch, ngươi đừng ăn hϊếp Tử Như. Thục Phi càng lúc càng không biết dạy dỗ nữ nhi sao" Một nam nhân gằn giọng quát, long bào một mảnh đến chói mắt nàng, Phụ Hoàng lại tin lời của Hiền Phi mà trừng phạt nàng cùng mẫu phi. Bắc Tử Như không do nàng đẩy, nàng ta tự diễn vở kịch ấy. Vậy mà vết thương của nàng thì lại do bọn họ gây ra.
Sao nàng không biết ý đồ của Hiền Phi, nàng là công chúa hoà hôn với Đông Lạc, Hiền Phi không cam lòng, kiếm mọi cách hãm hại nàng chỉ để cho Bắc Tử Như làm Đông Lạc Hoàng Quý Phi. Nhưng tính cả một đờt thì kết quả ra sao ? Bắc Tử Mịch cười lạnh.
Thấy nàng im lặng, trong mắt như bi thương hồi tưởng chuyện gì đó, tim Mạc An Nguyệt hơi nhói, ý niệm không đành lòng nỗi lên trong lòng anh. Lạc Khuynh Ảnh có chút hối hận, nhưng không thể xin lỗi nàng. Bạc Phi Vũ im lặng không biết nghĩ gì.
Tiêu Huyên Nhi lo lắng, công chúa chắc đang nghĩ đến chuyện quá khứ đi. Bắc Tử Mịch ngước mặt " Các ngươi nên may mắn vì đây thế giới này"
Nói một câu không đầu đuôi rồi bỏ đi, để lại một đám đơ mặt. Tiêu Huyên Nhi muốn đuổi theo lại bị nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-bon-cung-la-cong-chua/3595751/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.